Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 233: Chương 233: Trên đường suối vàng có bạn đi cùng.




- Chủ nhân, xảy ra chuyện!

Diệp Dương Thành không kịp hỏi Dương Đằng Phi đã tự khai:

- Nửa tiếng trước Nhạc Dương Trấn có án mạng, là dị nhân làm!

- A?

Diệp Dương Thành nhíu chặt mày.

Diệp Dương Thành không nghe Dương Đằng Phi giải thích gì thêm, hắn cúp máy, nhét di động vào túi quần.

- Công ty có chút chuyện, ta phải chạy về ngay.

Ánh mắt Diệp Dương Thành xin lỗi nhìn Lâm Đông Mai, Lâm Mạn Ny:

- Chuyện hội quỹ thì các nàng cứ tự quyết định.

Tiếp xúc thời gian dài, Lâm Đông Mai hơi hiểu tính cách của Diệp Dương Thành.

Nghe Diệp Dương Thành giải thích, Lâm Đông Mai gật đầu:

- Có việc gấp thì đi đi.

Lâm Đông Mai cười nói:

- Bên hội quỹ có ta và Mạn Ny lo ổn thỏa.

Diệp Dương Thành cười cười:

- Ha ha, vậy được rồi. Các người cứ ngồi nói chuyện, ta phải đi ngay.

Diệp Dương Thành đứng dậy ra khỏi phòng riêng.

Diệp Dương Thành bước ra cửa khách sạn đi tới bãi đỗ xe, leo lên xe. Diệp Dương Thành lấy di động ra, bấm số điện thoại của Dương Đằng Phi.

Diệp Dương Thành mở miệng hỏi:

- Tình hình cụ thể thế nào?

Dương Đằng Phi không biết nên giải thích thế nào với Diệp Dương Thành:

- Chủ nhân, tình huống hiện trường . . . Rất tệ.

Dương Đằng Phi ngần ngừ một lúc sau, trả lời:

- Người chết là một nam giới ba mươi bảy tuổi, hiện trường vụ án là phòng khách trong nhà hắn. Theo tin tức lão bộc hiện có thì đám dị nhân kia hướng về nạn nhân nam, nhưng khi ấy đang là giờ cơm chiều, phụ mẫu thê nhi của hắn đều ở phòng khách . . .

- Phụ mẫu thê nhi của hắn chết hết?

Diệp Dương Thành nhíu chặt chân mày hỏi:

- Chết như thế nào?

- Xem báo cáo phản hồi thì đôi mắt người chết nứt toác, mười đầu ngón tay nổ be bét, nội tạng xuất huyết nhiều . . .

Dương Đằng Phi trầm giọng nói:

- Thủ đoạn của hung thủ cực kỳ độc ác. Phụ mẫu của nạn nhân hơn bảy mươi tuổi, nhi tử nhỏ nhất mới học mẫu giáo. Gia đình bảy người đều gặp nạn, cách chết khác nhau.

- A?

Diệp Dương Thành lặng im giây lát sau hỏi:

- Cụ thể là . . .?

Dương Đằng Phi hít sâu, nói:

- Da thịt hai gò má phụ thân của nạn nhân bị lột xuống, đôi mắt bị vật nhọn đâm mù, bị hành hạ đến chết.

Dương Đằng Phi chậm rãi nói:

- Mẫu thân của người chết bị cắt vú, thân dưới . . . Bị dòng điện cực mạnh chích cháy đen thui. Thê tử của người chết thì nửa người từ dầu đến chân da thịt bầy nhầy, nhưng nguyên nhân chết là có dòng điện rót vào từ màng tai dẫn đến não tử vong. Con gái cả của nạn nhân . . .

Dương Đằng Phi nói một câu là sắc mặt của Diệp Dương Thành khó coi hơn. Dương Đằng Phi nói đến con trai út của nạn nhân, đứa bé mới học mẫu giáo bị người cắt thành mấy khúc, biểu tình Diệp Dương Thành cực kỳ âm trầm. Hắn đấm mạnh vào tay lái.

Diệp Dương Thành gầm gừ:

- Đám khốn nạn!

- Chủ . . . Chờ chút, đợi lão bộc nhận điện thoại.

Dương Đằng Phi định nói gì thì điện thoại trên bàn làm việc reo chuông. Dương Đằng Phi ngần ngừ một lúc, lão chọn tạm gác Diệp Dương Thành sang một bên để nhận điện thoại.

Nửa phút sau, Dương Đằng Phi buông điện thoại xuống, cầm lên di động tư nhân chỉ dành cho liên lạc với Diệp Dương Thành.

Mặt Dương Đằng Phi đen như lọ nồi:

- Chủ nhân, vừa rồi lão bộc nhận được điện thoại báo tin. Hơn mười phút trước vẫn là Nhạc Dương Trấn đã xảy ra một vụ án mạng, hiện trường . . . Rất tệ.

Mắt Diệp Dương Thành lóe sát khí lạnh lẽo:

- . . .

Tuy nhiên Diệp Dương Thành không xúc động cúp máy đi tìm đám dị nhân kia tính sổ, hắn hít một hơi thật sâu.

Diệp Dương Thành hỏi:

- Có thể từ trên người những nạn nhân này phán đoán thân phận, số lượng của đám dị nhân kia không?

- Năng lực dị hóa từ trong ra ngoài dẫn đến cơ thể người chết bị nổ, lão bộc biết một người có năng lực đó.

Dương Đằng Phi ngẫm nghĩ kỹ, trả lời:

- Người này có biệt danh là Kiếm Thập Tam, khoảng hơn ba mươi tuổi, dị nhân A A giai. Lần đầu tiên lộ mặt là bảy năm trước trong một thành thị tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Kiếm Thập Tam giết chín nhân viên cửa hàng trong một tiệm vàng, cướp số kim khí tương đương chín trăm vạn nguyên nhân dân tệ, nhưng mà . . .

- Nhưng gì?

Tâm tình Diệp Dương Thành đã hoàn toàn bình tĩnh, nhưng đó là mặt ngoài, bên trong ẩn giấu sát ý ngút trời.

- Nhưng năm năm trước Kiếm Thập Tam tham gia vào một tổ chức sát thủ dị nhân thì ít khi giết người lung tung.

Dương Đằng Phi do dự nói:

- Nhưng người chết lần này chỉ là một phó quản lý công xương nhỏ, hoàn toàn không có lý do.

- Tổ chức sát thủ dị nhân?

Diệp Dương Thành kinh ngạc hỏi:

- Là dị Sát?

- Không thưa chủ nhân.

Dương Đằng Phi giải thích rằng:

- Mặc dù tổ chức Dị Sát là tổ chức sát thủ dị nhân lớn nhất toàn thế giới, nhưng trừ Dị Sát ra vẫn tồn tại nhiều tổ chức sát thủ dị nhân nhỏ khác. Phạm vi hoạt động của các tổ chức sát thủ dị nhân này cố định. Ví dụ như tổ chức sát thủ dị nhân Kiếm Thập Tam tham gia do một dị nhân S giai tự xưng là Ngữ nguyệt Lạc thành lập vào bảy năm trước. Tổ chức Dị Sát có lòng muốn chiêu Ngữ Nguyệt Lạc nhưng cuối cùng đàm phán tan vỡ, cho nên lão bộc có ấn tượng rất sâu về tổ chức nhỏ này.

- Ra là vậy . . .

Nghe Dương Đằng Phi giải thích xong, Diệp Dương Thành sờ cằm hỏi:

- Tức là hung thủ giết gia đình sáu người rồi trong cùng một chỗ gây ra vụ án giết người thứ hai chính là tổ chức sát thủ dị nhân mà Kiếm Thập Tam tham gia?

- Nếu lão bộc không nhớ lầm thì chắc là vậy.

Dương Đằng Phi trả lời:

- Tổ chức này tên Cửu U, thành viên đại khái khoảng mười ba đến mười bảy người. Thủ lĩnh là một dị nhân S giai điều khiển sóng âm tên Ngữ Nguyệt Lạc. Trong tổ chức này Kiếm Thập Tam có địa vị đứng sau, là trụ cột vững chắc của Cửu U.

Diệp Dương Thành chà cằm:

- À . . .

Diệp Dương Thành trầm ngâm thật lâu sau hỏi tiếp:

- Ngươi cảm thấy tổ chức Cửu U đột nhiên xuất hiện tại Ôn Nhạc huyện là vì cái gì?

- Lúc trước lão bộc cho rằng thành viên tổ chức Cửu U đến Ôn Nhạc huyện là vì bị kế hoạch của Hình Tuấn Phi hấp dẫn.

Dương Đằng Phi trả lời:

- Nhưng tổ chức Cửu U là một tổ chức sát thủ mặc dù nhỏ lại siêu mạnh mẽ, cho đến nay hành động bí ẩn. Nếu tổ chức Cửu U đến vì linh châu của chủ nhân thì không thể nào gây ra hai vụ án hấp dẫn người chú ý.

- Ý của ngươi là bọn họ đến Ôn Nhạc huyện chỉ đơn thuần vì giết người?

Diệp Dương Thành không mấy tin tưởng nói:

- Nhưng ngươi đã nói trong phòng khách nhà riêng, người chết giới tính nam bị hại chỉ là một phó quản lý nhà xưởng nhỏ. Là ai tốn nhiều công sức mời tổ chức Cửu U giết chết hắn?

Dương Đằng Phi câm nín:

- Cái này . . .

Đúng vậy, mặc dù tổ chức Cửu U là tổ chức sát thủ dị nhân nhỏ thành viên chưa đủ hai mươi người, phạm vi hoạt động chỉ trong biên giới Trung Quốc nhưng dù sao là do dị nhân S giai thành lập ra. Sao tổ chức Cửu U có thể hạ giá vì thù lao mấy chục vạn thậm chí vài vạn giết một phó quản lý nhà xưởng nhỏ?

Trong khi Diệp Dương Thành, Dương Đằng Phi cầm di động hoang mang suy đoán. Chiếc điện thoại Dương Đằng Phi mới đặt xuống không lâu lại vang lên.

Một phút sau, Dương Đằng Phi cay đắng nói với Diệp Dương Thành:

- Chủ nhân, phòng riêng lầu ba tiệm karaoke Hào Tước trong Hồng Liễu Trấn, bao gồm mấy nữ tiếp viên, toàn bộ mười ba người bị giết. Nguyên nhân cái chết giống bên Nhạc Dương Trấn y như đúc.

- . . .

Diệp Dương Thành không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào. Hai nắm tay siết chặt, cơn giận làm đôi vai Diệp Dương Thành run nhẹ.

- Nhưng có một tin tốt là băng ghi hình tiệm karaoke Hào Tước có quay mặt một kẻ hành hung trong số đó.

Dương Đằng Phi nói:

- Bây giờ đã đưa vào hòm thư điện tử của lão bộc, chủ nhân có muốn . . .

Diệp Dương Thành cắn răng:

- Dùng di động phát vào trong điện thoại di động của ta.

Diệp Dương Thành gắt giọng:

- Cửu U Cửu U, đêm nay lão tử sẽ cho cả đám xuống Cửu U! Khốn nạn, một đám khốn kiếp!

Dương Đằng Phi cung kính nói:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Dương Đằng Phi cúp máy.

Diệp Dương Thành không buông di động, hắn nắm hờ chiếc điện thoại, mặt xanh mét.

Nhà tắm hơi tại Hồng Hải Trấn Ôn Nhạc huyện là một trung tâm giải trí, nơi tập trung tất cả phục vụ có thù lao, giải trí, thức ăn ngon đủ loại. Cửa hàng được trang trí lộng lẫy, chỉ đứng trước cửa đã có hơi thở hào hoa đập vào mặt.

Tám giờ tối, hai chiếc taxi đậu lại trước cửa trung tâm nghỉ dưỡng. Tám nam nữ tuổi từ hai mươi ba, bốn đến ba mươi bảy, tám tuổi bước xuống xe. Đám người đứng trước cửa, liếc nhau, nở nụ cười nhấc chân đi vào trong.

Sương khói mông lung, giữa ao nước có một cái khay nổi bày thức ăn. Hai nam nhân bụng to ngồi trong ao nước, mặt mày hồng hào nhưng không kêu tiếp viên đến tắm chung.

Bể tắm này được thiết kế đặc biệt, vừa ngâm mình vừa ăn cơm, là gian phòng có quy cách rất cao, giá không rẻ.

Nam nhân ngồi bên tay trái từ cửa vào, bưng ly rượu đế cao bên trong còn một phần ba rượu đỏ, mặt cười tươi như hoa giơ ly rượu hướng nam nhân ngồi bên tay phải tỏ vẻ cực kỳ cảm kích.

- Dương tổng, đơn đặt hàng lần trước cảm ơn người giúp đỡ, tiểu đệ tại đây xin kính một ly!

- Ha ha ha ha ha ha! Ta chỉ ở giữa giúp ngươi móc nối, có thể thuận lợi bắt được đơn toàn do bên ngươi có khả năng.

Nam nhân bên tay phải cười xua tay nói:

- Vì vậy người nên cảm ơn là ta mới đúng.

- Dương tổng quá khiêm tốn, nếu không có người ở bên tong giật dây bắc cầu thì ta tuyệt đối không lấy được đơn đặt hàng đó.

Nam nhân ngồi bên tay trái vội nói:

- Nên cảm ơn, phải cảm ơn.

- Nếu ngươi cứ nói vậy thì . . . Ngươi còn nhớ chuyện xảy ra trong tiệm KTV ở Diên Đãng Trấn không?

Nam nhân bên tay phải nhắc nhở:

- Ngươi có thể thuận lợi nhận được đơn đặt hàng phải cảm ơn bầy gián đêm hôm đó đột nhiên chui ra.

- A?

Nam nhân bên tay trái kinh ngạc hỏi:

- Ý của Dương tổng là . . .

- Đêm đó đột nhiên có nhiều con gián bò ra, các nữ tiếp viên la hét chạy ra khỏi phòng.

Dương tổng giải thích rằng:

- Nhưng Vương tổng không tiện đi đứng, cuối cùng nhờ ngươi congx Vương tổng từ phòng riêng KTV ra ngoài.

Nam nhân bên tay trái ngơ ngác nói:

- Hình như đúng vậy . . .

Nam nhân bên tay trái không ngờ lý do ký hợp đồng đơn hàng lớn như thế là nhờ chuyện đêm hôm đó.

- Bởi vậy lúc quay về Vương tổng nói con người của ngươi rất có nghĩa khí.

Dương tổng mỉm cười nói:

- Cho dù nhà máy của ngươi hơi kém chút nhưng sau này có thể từ từ phát triển. Nói đến đây ta hơi phục lão đệ nhà ngươi. Vương tổng nặng hơn hai trăm ký, ngươi cũng mập ngang ngửa, cộng lại là bốn, năm trăm ký thế mà chạy từ lầu trên xuống tầng dưới được. Chậc chậc, ngươi còn dám nói chuyện này cần cảm ơn ta không?

Nam nhân bên tay trái cười khờ:

- Ha ha. . . Ha ha . . .

Ban đầu nam nhân bên tay trái khó hiểu tại sao Vương tổng bỗng đồng ý giao đơn đặt hàng cho gã, tưởng đâu Dương tổng ở bên trong vận động giúp, ai dè đêm đó gã hành động theo bản năng lại làm Vương tổng cảm động.

Thật là phúc họa liền nhau.

Nam nhân bên tay trái cười chân thành, lại nâng ly hướng Dương tổng:

- Nhưng nói sao thì phải cảm ơn Dương tổng. Nếu có ngày nào tiểu đệ nổi trội tuyệt đối không quên trong thời gian này có Dương tổng giúp đỡ.

Dương tổng gật gù, cười to bảo:

- Nói hay, nói hay!

Hai tổng giám đốc cười nói vui vẻ, cùng chung chí hướng thì bỗng nhiên cửa phòng bật mở.

Tám nam nữ ùa vào phòng, đóng cửa cái rầm.

- Ai là Tôn Hạ Vĩ?

Người gắt hỏi là nữ nhân khoảng hai mươi tuổi, mặc áo cánh dơi màu trắng, quần bò lam nhạt, vóc dáng cao kiều, có vẻ đẹp ngọt ngào.

Đột nhiên có nhiều khách không mời xông vào, nam nhân bên tay trái, Dương tổng ngây ra.

- Các ngươi là ai?

Nghe nữ nhân trẻ tuổi hỏi, nam nhân bên tay trái nhướng mày nói:

- Ta chính là Tôn Hạ Vĩ, các ngươi có chuyện gì?

Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi lấy một tờ giấy viết đầy tên ra khỏi túi, liếc sơ nội dung.

- Hưm, từng xuất hiện trong vụ án KTV tại Diên Đãng Trấn, nói quanh co với cảnh sát, đúng là hắn.

Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi cười rất dịu dàng với Tôn Hạ Vĩ:

- Tôn Hạ Vĩ, Tôn tổng, đêm nay ngươi không nên mời hắn tới đây.

Ngón tay ngọc chỉ hướng Dương tổng.

Tôn Hạ Vĩ dần nhận ra có điều lạ:

- Ý ngươi là sao?

Nhưng vì toàn thân không có mảnh vải, Tôn Hạ Vĩ không tiện đứng dậy khỏi ao nước, đành sa sầm nét mặt.

Tôn Hạ Vĩ trầm giọng hỏi:

- Ta mời ai không cần các ngươi chỉ trỏ, đi ra ngoài! Nếu không đừng trách ta kêu bảo vệ.

Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi nhoẻn miệng cười:

- Ô, tính tình hống hách thật.

Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi mỉa mai:

- Nhưng mời đến cũng hay, hai ngươi xuống suối vàng có bạn đi chung.

Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi cười khẩy nói:

- Ra tay!

Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi giơ tay phải lên, một tia chớp thô cỡ cây đũa bắn vào trong ao nước. Ai đều biết nước dẫn điện.

Một phút sau, xác Dương tổng, Tôn Hạ Vĩ chìm xuống đáy hồ. Ao nước trong bị máu nhuộm đỏ.

Hình ảnh được truyền vào di động là một nữ nhân khoảng hai mươi tuổi mặc áo cánh dơi màu trắng không tay áo, thân dưới là chiếc quần bò màu lam nhạt phối hợp với đôi giày xăng - Đan cao gót. Nhưng vì góc độ chụp nên mặt mũi nữ nhân khoảng hai mươi tuổi mờ đi, thu nhỏ cỡ màn hình di động thì càng mờ hơn, làm người ta khó thể nhìn rõ mặt nàng qua tấm hình.

Diệp Dương Thành bất đắc dĩ liên lạc với Dương Đằng Phi, kêu lão cắt đi mấy phần dư thừa trong tám hình, chỉ để lại mặt nữ nhân khoảng hai mươi tuổi sao đó bắn qua.

Một lần nữa di động nhận hình chụp, người thấy rõ mặt mũi của nữ nhân khoảng hai mươi tuổi. Diệp Dương Thành nhìn chằm chằm màn hình xem kỹ, ghi nhớ mặt nữ nhân khoảng hai mươi tuổi kia. Diệp Dương Thành chậm rãi khép mắt, thông qua Cửu Tiêu thần cách định vị, truy tung nữ nhân khoảng hai mươi tuổi.

Diệp Dương Thành nhắm mắt vài giây sau bỗng nhiên mở ra, khóe môi cong lên, chân đạp ga.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.