Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 55: Chương 55: Trông gà hóa cuốc




Con ruồi trâu giống như quả bóng hơi bị thổi trướng, thân hình từ hạt đậu xanh nháy mắt biến thành trái long nhãn, trong ánh mắt chăm chú kinh ngạc của Diệp Dương Thành, một ống tiêm màu bạc dài chừng 1cm cực nhỏ bại lộ trong không khí, ngân quang lóe ra khiến người không rét mà run!

Nhìn con ruồi trâu uy phong lẫm lẫm trong lòng bàn tay của mình, Diệp Dương Thành sửng sốt hơn nửa phút mới thoáng phục hồi lại tinh thần, cùng lúc đó tận đáy lòng xuất hiện một ý niệm mông lung, sau đó thật khó thể ức chế điên cuồng bộc phát…

Ruồi trâu trung cấp cường hóa đốt một cái, khiến hung thủ giết người suýt chết, như vậy ruồi trâu chung cực cường hóa đây? Nếu bị nó đốt một cái, sẽ có hậu quả gì?

Bất tri bất giác trong quan niệm của Diệp Dương Thành, trấn Bảo Kinh chính là địa bàn của hắn, hắn mới là chủ nhân của mảnh đất này! Buổi chiều giao phong cùng hai phản thần giả biến dị, làm cho hắn lần đầu tiên cảm nhận được uy hiếp tử vong!

Loại nguy hiểm tùy thời đều có thể chết, Diệp Dương Thành không muốn đi thử nghiệm thêm một lần, người biến dị có thể trong nháy mắt giết chết được hắn, đối với hắn mà nói đây là hiện tượng mà hắn không nguyện ý nhìn thấy nhất!

Mà bây giờ, tuy đã xử lý xong hai phản thần giả biến dị, nhưng tựa hồ Lục Vĩnh Huy cũng là phản thần giả biến dị.

Nhìn con ruồi trâu trong lòng bàn tay mình, Diệp Dương Thành hít sâu một hơi, đứng lên đẩy ra cửa sổ, lưu lại một khe hở.

Hắn xoay người ngồi xuống giường, cởi giày nằm xuống nhắm mắt lại.

- Ám ảnh thành công, mục tiêu ám ảnh cùng người nắm giữ thần cách có độ phù hợp đạt tới chung cực, trong năm mươi năm ám ảnh không khấu trừ công đức huyền điểm.

Cửu Tiêu Thần Cách nêu lên làm Diệp Dương Thành nhếch môi cười, tâm tình khẩn trương trước “đại chiến” cũng tự nhiên thả lỏng hơn không ít, trong năm mươi năm không khấu trừ công đức huyền điểm, vừa lúc con ruồi trâu này cũng có tuổi thọ năm mươi năm, nói cách khác trước khi nó tử vong, Diệp Dương Thành tùy thời đều có thể miễn phí ám ảnh…đây chỉ sợ cũng là một trong những chỗ tốt của sinh vật cường hóa đi!

Diệp Dương Thành hoàn thành xong ám ảnh, theo thói quen vỗ cánh bay vài vòng trong phòng ngủ, đã có kinh nghiệm phi hành nhiều lần, rất nhanh hắn đã thích ứng với tốc độ hiện tại của ruồi trâu.

Qua vài giây sau hắn trực tiếp thay đổi phương hướng, lướt qua một đường cong duyên dáng giữa không trung, chui qua khe cửa sổ rời khỏi phòng.

- Đi…lập tức đi ngay!

Nhận được tin tức từ đồn công an truyền đến, lập tức đuổi tới nhà tang lễ trấn Bảo Kinh, khi nhìn thấy hai cỗ thi thể lạnh băng, sắc mặt hồng nhuận của Lục Vĩnh Huy nháy mắt biến thành trắng bệch, thịt mỡ trên thân không tự giác rung động, đáy lòng tràn ngập băng sương làm cho hắn cơ hồ hỏng mất!

Hai dị nhân A cấp, lại ở trên đường lớn vô thanh vô tức chết bất đắc kỳ tử, thậm chí bệnh viện cũng không điều tra được nguyên nhân hai người tử vong!

Nhưng bệnh viện không điều tra được, cũng không có nghĩa Lục Vĩnh Huy không biết, lúc trước khi ở sòng bạc nhận được điện thoại, hắn cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình, lập tức chạy tới nhà tang lễ, dọc theo đường đi Lục Vĩnh Huy đều cầu nguyện, đây chỉ là trùng hợp mà thôi!

Nhưng khi sự thật bày ra trước mắt, Lục Vĩnh Huy sợ hãi, thật sự sợ hãi!

Hai dị nhân mạnh mẽ hơn hắn không biết bao nhiêu lần, lại lặng yên không tiếng động chết ngay trên đường lớn, liên tưởng đến mục đích hai người đến trấn Bảo Kinh, cho dù Lục Vĩnh Huy dùng ngón chân nghĩ cũng có thể rất nhanh đoán ra hai người này chết như thế nào.

Dị nhân kia, dị nhân ở trấn Bảo Kinh luôn đi tìm Lục gia gây phiền toái! Là hắn, nhất định là hắn! Nhất định là hắn xuất thủ!

Có thể ở nháy mắt giết chết hai dị nhân A cấp, như vậy chỉ sợ cấp bậc của dị nhân kia chính là…

Hai tay Lục Vĩnh Huy vô ý thức siết chặt lại, sau một thoáng sợ hãi lại là cảm giác băng sương, trong lúc hoảng hốt thậm chí Lục Vĩnh Huy cảm giác trong nhà tang lễ tựa hồ có một đôi mắt ẩn hình đang theo dõi hắn.

Cảm giác khó chịu cực độ, Lục Vĩnh Huy quay đầu rít gào:

- Đi lái xe tới đây, rời khỏi nơi này!

- Dạ, Long ca!

Thần sắc tái nhợt của Lục Vĩnh Huy khi nhìn thấy hai cỗ thi thể đều rơi vào trong mắt mấy bảo tiêu tâm phúc, tuy rằng không rõ vì sao Lục Vĩnh Huy có phản ứng kịch liệt như vậy, nhưng có chút vấn đề không nên hỏi thì đừng hỏi!

Họ vội vàng gật đầu đáp ứng, một người cầm theo chìa khóa vội vã rời khỏi phòng.

Lục Vĩnh Huy thở dốc, ánh mắt phức tạp nhìn qua hai cỗ thi thể kia, sau ba giây nhìn chăm chú, hắn không nói một tiếng xoay người đi ra cửa, ba bảo tiêu còn lại liếc nhìn nhau, đều có chút khó hiểu.

Đợi khi Lục Vĩnh Huy đi ra khỏi nhà tang lễ, bảo tiêu khác đã lái chiếc Rolls-Royce dừng ở cửa.

- Hai người các anh…

Đứng cạnh cửa xe, sắc mặt Lục Vĩnh Huy liên tục biến đổi, xoay người chỉ vào hai bảo tiêu phân phó:

- Đi vào kiểm tra một chút.

- Ách…

Nghe mệnh lệnh khó hiểu của Lục Vĩnh Huy, hai bảo tiêu chợt hồ đồ, nhưng bọn hắn cũng không dám nhiều lời, lập tức gật đầu chui vào trong xe tinh tế kiểm tra.

Hơn ba phút sau hai bảo tiêu mới đi ra, cùng nói:

- Long ca, không thành vấn đề!

- Lên xe đi.

Nghe câu trả lời, trong lòng Lục Vĩnh Huy thoáng thở phào, nâng tay nhu huyệt thái dương, xoay người chui vào trong xe, nhưng không ai chú ý tới ngay lúc hắn lên xe có một con ruồi quái dị cùng màu sắc với chiếc xe cũng chui theo vào…

- Long ca, đi đâu?

Đợi sau khi cửa xe bị đóng kín, bảo tiêu kiêm tài xế quay đầu lại lấy gan hỏi:

- Sòng bạc, hay là…

- Quay về huyện thành.

Lục Vĩnh Huy cau mày, ngữ khí lạnh lùng, phong phạm đại lão hiển lộ không bỏ sót.

Nhưng trên thực tế lúc này tâm tình của hắn đã phức tạp tới cực hạn, thậm chí có thể dùng từ trông gà hóa cuốc để hình dung!

Cái chết của hai dị nhân A cấp tạo thành ảnh hưởng với hắn tuyệt đối không thua gì một hồi động đất cấp 8, trực tiếp đem hắn chấn mộng.

Dị nhân S cấp!

Mấy chữ này hiện lên trong lòng Lục Vĩnh Huy, làm tâm tình vốn đã tồi tệ đến cực hạn của hắn không khỏi trầm xuống, hắn hiểu thật rõ ràng, khi một dị nhân S cấp muốn hạ sát thủ với dị nhân B cấp thì khả năng có bao nhiêu…chẳng khác gì một người trưởng thành bình thường muốn giết chết một con kiến!

Lục Vĩnh Huy ngồi trên xe lo lắng suy nghĩ, suy đoán lên, sợ hãi lên, bốn bảo tiêu ngồi chung xe chỉ có thể dùng ánh mắt trao đổi nhau, sau đó cùng lâm vào trạng thái trầm mặc.

Không có ai phát hiện, con ruồi nhỏ bay vào trong xe khi nãy giờ phút này đang không ngừng biến hóa màu sắc, từ lưng ghế đang bò về hướng bên hông Lục Vĩnh Huy!

Màu sắc không ngừng biến hóa khiến cho nó cùng hoàn cảnh chung quanh cơ hồ tan ra thành một thể, không cách nào phân biệt rõ ràng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.