Sau khi chia tay tiểu thư bên địa ốc, Diệp Dương Thành cũng không trực tiếp trở về Thủy Tinh Hoa Uyển, mà lái ô tô đến căn phòng đi thuê, thu thập một số đồ vật của mình, sau đó gọi điện báo cho chủ nhà, trả chìa khóa phòng lại cho bà chủ nhà.
Hơn một giờ sau, Diệp Dương Thành trở lại căn nhà mới của mình ở Thủy Tinh Hoa Uyển, hai tay trống trơn, căn bản không giống như mới đi thu dọn đồ đạc, mà giống như vừa đi dạo. Nhung Cầu được Diệp Dương Thành đón về từ trong cô nhi viện, chờ tới khi Diệp Dương Thành đóng cửa lại, nó lập tức lên tiếng:
- Chủ nhân, ta sắp không chịu nổi rồi, đám con nít kia hành hạ ta muốn chết.
- Ta thấy ngươi không phải đùa giỡn đến mức sắp phát điên sao?
Nghe được lời nói của Nhung Cầu..., Diệp Dương Thành không khỏi cười mắng một câu, tiện tay vỗ vào đầu nó, nói:
- Đi về phía trước quẹo trái, căn phòng thứ ba sau này sẽ là chỗ ngủ của ngươi, ăn uống ở phòng khách, vệ sinh ở nhà cầu, mỗi ngày phải tự mình tắm rửa, không sạch sẽ không cho phép lên lầu hai.
Vừa nghe thấy lệnh hạn chế của Diệp Dương Thành, Nhung Cầu nhất thời u oán, nhìn Diệp Dương Thành:
- Chủ nhân, ta không phải là tiểu cẩu mới sinh. . .
Đối mặt với oán trách của Nhung Cầu, Diệp Dương Thành cũng không tỏ vẻ gì, chỉ khoát khoát tay, giống như đánh trẻ nhỏ, xoay người đi thẳng lên lầu.
Nhìn thân ảnh của Diệp Dương Thành biến mất ở cuối thang lầu, Nhung Cầu đứng dưới bậc thang cũng chỉ có thể thở dài, cúi đầu nhìn bộ lông chó bẩn thỉu của mình, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh lầu một, chỉ chốc lát sau, trong toilet truyền ra tiếng nước chảy ầm ầm . . .
Phòng ngủ của Diệp Dương Thành là căn phòng lớn nhất ở lầu hai, diện tích khoảng hai mươi lăm mét vuông, hơn nữa bên ngoài phòng còn có sân thượng, phía trước không có gì vật che chắn, vào mùa hè lúc mở cửa sổ thậm chí không cần mở điều hòa.
Sau khi tiến vào phòng ngủ, cởi áo, thay quần dài bằng một chiếc quần đùi màu sắc rực rỡ, Diệp Dương Thành định vào nhà vệ sinh, rửa mặt rồi sẽ trở ra tu luyện Cửu Tiêu thần quyết, hắn lại đột nhiên nhận được liên lạc tâm linh của Dương Đằng Phi:
- Chủ nhân, lão bộc cầu kiến.
Diệp Dương Thành thoáng sững sờ, tiện đà gật đầu:
- Vào đi.
Vách tường, cửa phòng gì đó, đối với đám người Dương Đằng Phi chỉ là vật vô hình, sau khi nhận được sự cho phép của Diệp Dương Thành, Dương Đằng Phi liền lập tức xuyên qua cửa phòng, xuất hiện trước mặt Diệp Dương Thành.
- Chuyện gì?
Nhìn thần sắc bình tĩnh của Dương Đằng Phi, Diệp Dương Thành có chút khó hiểu, giơ tay ra hiệu cho Dương Đằng Phi ngồi xuống, sau đó mới lên tiếng hỏi thăm nguyên nhân hắn cầu kiến.
- Chủ nhân, phía bên Nhật Bản lại đang giở trò rồi.
Dương Đằng Phi trầm ngâm chốc lát, sau đó mới mở miệng nói:
- Căn cứ vào tin tức thần sử phái đi giám thị nội các Nhật Bản truyền về, tướng Ōtsuka Ochi của nội các Nhật Bản chủ trì hội nghị, mở cuộc họp nội các, thương thảo chuyện làm thế nào đối phó với chủ nhân.
Giọng nói của Dương Đằng Phi rất bình thản, nhìn biểu hiện này của hắn có thể thấy, hắn tới đây báo cáo tình huống với Diệp Dương Thành, chỉ là làm cho phải phép mà thôi, về phần chuyện của nội các Nhật Bản, có lẽ trong mắt của hắn căn bản không khác gì con nghé con nhảy nhót.
- Lại muốn tìm ta phiền toái?
Nhưng, không giống với tâm tình của Dương Đằng Phi, sau khi nghe được lời này của hắn, chân mày Diệp Dương Thành cũng nhíu lại, sát cơ ác liệt hiện ra giữa hai đầu lông mày.
Lần này Nhật Bản vì có thể làm cho đội tự vệ thuận lợi đổ bộ lên đất liền đảo Okinawa, đồng thời thành công khống chế đảo Okinawa, đã vận dụng những thủ đoạn hạ lưu khiến người ta khinh rẻ, vốn dựa theo kế hoạch hành trình của Diệp Dương Thành, sau khi trở lại huyện Ôn Lạc sẽ nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau đến công ty điện tử xem xét tình hình, tiếp theo trở lại Bảo Kinh trấn thăm cha mẹ, lại đi thăm Vương Tuệ Tuệ đang chờ sinh.
Làm xong những chuyện này, hắn còn phải đến quỹ từ thiện Dương Thành một chuyến, tìm hiểu tình huống đấu giá từ thiện lần trước, đối với số vàng chiếm được, hắn cũng chế định ra một loạt kế hoạch hành thiện, nhằm tăng nhanh độ tích lũy công đức huyền điểm.
Sau khi an bài thích đáng tất cả mọi chuyện, mới có thể dành thời gian đến Nhật Bản một chuyến, răn đe tất cả những kẻ đứng phía sau tham dự vào chế định kế hoạch đốt lửa lần này, không ngờ, chính phủ Nhật Bản thật sự vội vàng muốn tự sát, hắn còn chưa dành thời gian đi tìm bọn họ tính sổ, bọn họ đã muốn ra tay trước rồi.
Vừa nghĩ tới mấy ngàn người vô tội bị chết thảm trong tay bọn chúng, và những người bị thương đếm không hết, Diệp Dương Thành không cách nào dùng một loại tâm thái bình thản đi đối đãi với vấn đề này, nói cách khác, hiện tại hắn đã tức giận rồi.
Ngẩng đầu nhìn Dương Đằng Phi, Diệp Dương Thành hỏi:
- Bọn họ muốn làm gì?
- Hồi bẩm chủ nhân, căn cứ với tình báo lão bộc nắm giữ trước mắt, nội các Nhật Bản có lẽ đã nhận chỉ thị của Thiên Hoàng, cố gắng lợi dụng chuyện hơn chín mươi vạn dân bản địa đảo Okinawa chết trong tay ma nữ đó, đổ cái mũ sát nhân cuồng ma lên đầu ngài.
- Quả thế.
Vừa nghe thấy báo cáo của Dương Đằng Phi, trong lòng Diệp Dương Thành sớm đã có dự cảm lập tức lộ ra nụ cười lạnh, đứng dậy, đưa mắt nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, cũng không quay đầu lại mà hỏi:
- Cụ thể thao tác như thế nào?
- Hồi bẩm chủ nhân, dựa theo đối sách bọn họ thương thảo hiện tại, là lợi dụng hình ảnh lưu lại của chủ nhân khi ngài ở căn cứ hải quân Ưng Kiêu gần thành phố Phúc Cương Nhật Bản lợi để chứng minh thân phận của ngài, là ngài xuất thủ tập kích căn cứ hải quân Ưng Kiêu hôm đó.
Dương Đằng Phi thấp giọng nói.
Sắc mặt Diệp Dương Thành âm trầm, gật đầu:
- Tiếp tục đi.
- Sau khi hình ảnh này được công bố, chắc chắn sẽ dẫn phát một cú sốc to lớn trong phạm vi toàn thế giới, dân thường cũng sẽ chạm đến thế giới bọn họ vốn không nên biết.
Dương Đằng Phi ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Diệp Dương Thành, nói tiếp:
- Kể từ đó, ánh mắt của toàn thế giới cũng sẽ tập trung đến Nhật Bản, tập trung đến cuộc họp công bố tin tức của Nhật Bản, bất kỳ tin tức nào đều trong nháy mắt truyền khắp toàn cầu.
Diệp Dương Thành không có bất kỳ cử động nào, cũng không có bất kỳ thanh âm nào, ánh mắt vẫn nhìn về phía màn đêm u tối, không nhúc nhích, chờ đợi Dương Đằng Phi tiếp tục báo cáo.
Còn Dương Đằng Phi, sau khi chú ý tới phản ứng của Diệp Dương Thành, cũng biết mình nên làm những gì, sau khi trầm ngâm chốc lát, liền nói ra tất cả kế hoạch mà nội các Nhật Bản thương nghị.
- Đợi sau khi đoạn quay phim này thu hút đủ lực chú ý, chính phủ Nhật Bản sẽ công khai đoạn quay phim thứ hai, cũng chính là hình ảnh chủ nhân kịch chiến với thần tù giả trên bầu trời Nam Hải, khiến dân chúng toàn cầu một lần nữa dấy lên lòng hiếu kỳ và tâm lý khủng hoảng, hơn nữa, trong quá trình công bố đoạn quay phim này, chính phủ Nhật Bản còn có cố ý an bài một số ký giả ẩn danh ở hiện trường, nêu ra một số vấn đề bén nhọn.