Nhìn số chó mèo trước mắt, Diệp Dương Thành bất giác con chó ngao Tây Tạng Nhung Cầu đã lâu không xuất hiện bên cạnh mình, hắn thầm suy nghĩ, có phải nên đưa Nhung Cầu đến Phù Không thần điện hay không?
Sau khi suy nghĩ một lát, hắn khoát tay nói với đám chó mèo đã được cường hóa:
- Các ngươi tản ra, nhiệm vụ của các ngươi là khu Hoa Đông Hoa Hạ thần quốc, cần phải khống chế toàn bộ Hoa Đông, không được để bọn đạo chích thoát khỏi giám sát của các ngươi .
- Uông Uông ~!
- Meo meo!
Gần chín ngàn con chó mèo mới ra đời nhất tề phát ra tiếng kêu, sau khi hướng về phía Diệp Dương Thành lễ bái, liền vù vù biến mất giữa sơn cốc...
Diệp Dương Thành cũng rất nhanh chóng rời khỏi sơn cốc này, mặc dù trước mắt linh lực trong tay hắn chỉ còn lại vài tỉ, nhưng đã đủ ủng hộ hắn tiến hành mấy vòng cường hóa.
Thời gian đại quân quỷ vật đột kích càng ngày càng gần, nhưng đám người Địa Cầu vẫn hoàn toàn không biết cái gì sắp xảy ra với bọn họ.
Còn Diệp Dương Thành, vì sinh tử tồn vong của bọn họ mà bôn ba khắp nơi. . .
Cho đến lúc này, Diệp Dương Thành mới mơ hồ hiểu ra một đạo lý.
Cái gì gọi là. . . Năng lực có bao nhiêu, trách nhiệm có bấy nhiêu!
- Địa cầu là của ta, đừng người nào vọng tưởng nô dịch Địa Cầu.
- Nơi này có thân nhân, bằng hữu, người yêu của ta. . . Cho dù vì bọn hắn, ta cũng phải ngăn cản Xích Mi Quỷ Đế! Không phải là hắn chết, chính là ta chết!
Địa phủ.
- Còn sáu mươi bốn ngày nữa, cấm chế của vị thần bày ra sẽ tiêu tán hết năng lượng.
Xích Mi Quỷ Đế mặc long bào màu tím ngồi trên đám mây đen do ngàn vạn oan quỷ hóa thành, nhắm hai mắt cẩn thận kiểm tra hàng rào không gian địa phủ, nhe răng cười nói.
- Đợi đến khi cấm chế của vị thần tản đi, chính là thời điểm ta làm chủ Địa Cầu!
Hắn rù rì tự nói, đứng lên, vẻ mặt lộ ra vẻ hết sức khẩn cấp.
Trên một con đường nhỏ dẫn lên núi ở địa đầu, có một người nhàn nhã dạo chơi.
Số lượng đạo quan ở Long Hổ sơn rất nhiều, có Văn Tuệ quan, Kiền Nguyên quan, Hội Chân đạo viện, Tử Tiêu đạo quán, Thanh Khê đạo quán…
- Xin chào, bên này không cho phép du khách tiến vào, xin ngài quay trở về.
Một tiểu đạo đồng vừa thấy Diệp Dương Thành tiến vào nơi không nên vào, lập tức tiến lên ngăn lại nói:
- Cảm ơn phối hợp.
Đạo đồng không giống đạo đồng, giống như nhân viên làm việc ở cảnh khu.
Nghe thấy lời nói của đạo đồng chừng mười bốn mười lăm tuổi, Diệp Dương Thành cũng không tức giận, mà khẽ cười nói:
- Ta muốn gặp Trương thiên sư.
- Ngươi là người thứ ba trăm hai mươi bảy yêu cầu gặp Trương Thiên Sư hôm nay.
Tiểu đạo đồng ra vẻ người lớn nói:
- Cũng là người thứ bốn người sáu trăm sáu mươi sáu yêu cầu gặp Trương Thiên Sư trong tháng này, nhưng tất cả bốn ngàn sáu trăm sáu mươi năm người trước ngươi đều tự giác rời đi.
Ngụ ý chính là ngươi cũng nên thức thời một chút, mau mau rời đi mới đúng.
Diệp Dương Thành nghe vậy không khỏi cười một tiếng, đứng ở đó không có ý tứ xoay người rời đi hỏi hắn:
- Nếu như ta nhất định muốn gặp Trương thiên sư thì sao?
- Hai lựa chọn.
Tiểu đạo đồng rất quen thuộc giơ hai ngón tay, nói:
- Vào ngày mùng 1 và 15 mỗi tháng Trương thiên sư đều sẽ lộ diện cầu phúc cho du khách, ngươi đợi thêm mấy ngày nữa tới đây là có thể gặp được Trương Thiên Sư.
- Còn phải đợi mấy ngày?
Diệp Dương Thành khẽ nhíu mày:
- Vậy lựa chọn thứ hai thì sao?
- Đi trong đạo quan quyên ít tiền nhang đèn, có lẽ Trương thiên sư sẽ coi bói cho ngươi.
Tiểu đạo đồng cười vô cùng gian trá, nhìn Diệp Dương Thành nói:
- Nhưng số tiền nhang đèn... . . .
- Tiền nhang đèn?
Diệp Dương Thành ngẩn ngơ, hỏi:
- Một vạn có đủ không?
Trên người hắn cũng chỉ mang theo một vạn tiền mặt, căn bản không có dư thừa tiền mặt lấy ra quyên tiền nhang đèn, nếu như không phải có vấn đề muốn thỉnh giáo, hắn lại có thời gian ở đây đôi co với tên tiểu đồng này sao? Trực tiếp xông vào hắn không tin không gặp được Trương thiên sư!
- Một vạn?
Nghe được lời nói của Diệp Dương Thành..., tiểu đạo đồng cười nhạo nói:
- Ngày hôm qua có người quyên sáu vạn cũng không gặp được Trương thiên sư, ngươi nói có đủ hay không?
- Ách. . . ,
Diệp Dương Thành mất hứng hỏi:
- Ở chỗ các ngươi có thể cà thẻ không?
- Dĩ nhiên có thể!
Tiểu đạo đồng vui vẻ cười, nói:
- Nhưng chỗ chúng ta không chà thẻ tín dụng.
- Được.
Diệp Dương Thành dở khóc dở cười gật đầu, nói:
- Dẫn ta đi.
- Đi theo ta.
Tiểu đạo đồng mặt tươi như hoa, dẫn Diệp Dương Thành đến tiền viện ngắm cảnh, nói mấy câu với một tên đạo sĩ hơn ba mươi tuổi, khiến Diệp Dương Thành càng thêm dở khóc dở cười.
Thanh âm của tiểu đạo đồng rất nhẹ, nhưng sao có thể giấu diếm được Diệp Dương Thành?
- Trương Lục ca, một con dê béo lại tới nữa, đưa danh sách hôm nay cho hắn đi?
Tên đạo sĩ hơn ba mươi tuổi ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành, cũng rất nhỏ giọng hỏi:
- Hắn có thể bỏ ra bao nhiêu tiền? Không thể thấp hơn tám vạn được! Mỗi tuần tổ sư chỉ đưa một danh sách, nói là người có duyên được biết. . . Ta cười, đầu năm nay người nào có tiền người nào có duyên.
- Vậy ta làm sao biết được?
Tiểu đạo đồng nói:
- Xem trước một chút đi, nếu hắn đưa nhiều tiền hơn, vậy đưa danh sách cho hắn, nếu đưa ít tiền thì tìm lý do đuổi hắn đi là được?
- Vậy được, ngươi đi tới nói đi.
Đạo sĩ hơn ba mươi tuổi gật đầu.
Lúc này tiểu đạo đồng mới xoay người lại, đi ra ngoài mấy bước đến trước mặt Diệp Dương Thành, thở dài nói:
- Sư huynh của ta nói tổ sư đang tĩnh tu, vốn không nên quấy rầy , tiên. . .
- Có tiền dễ làm chuyện chứ sao.
Diệp Dương Thành cũng không nhịn được nữa cười nói:
- Ta hiểu, tám vạn đúng không? Đưa máy cà thẻ đến đây.
- Sao?
Tiểu đạo đồng nhất thời đỏ mặt, không ngờ Diệp Dương Thành lại nghe thấy tất cả.
Nhưng hắn cũng không thẹn quá hóa giận đuổi muốn Diệp Dương Thành đi, dù sao không ai từ chối tiền cả.
Lập tức cười khan hai tiếng, xoay người sang chỗ khác mang máy cà thẻ tới, để cho Diệp Dương Thành quét thẻ, lại để cho Diệp Dương Thành nhấn mật khẩu.
Mấy phút sau, tên đạo sĩ hơn ba mươi tuổi vẻ mặt nghiêm túc, tiêu sái tiến đến, thở dài nói với Diệp Dương Thành:
- Vô lượng thiên tôn. . .
- Mau dẫn ta đi gặp Trương thiên sư.
Đối với loại đạo sĩ con buôn như thế căn bản không có nửa điểm hảo cảm, không đợi hắn nói hết lời, Diệp Dương Thành có chút không kiên nhẫn khoát tay áo nói:
- Tiền trao cháo múc.
Tên đạo sĩ kia bị Diệp Dương Thành cắt lời, lập tức nổi giận, hừ nói:
- Tổ sư đang tĩnh tu tạm thời không tiếp khách, mấy ngày nữa ngươi hãy đến.
- Ngươi cho ta là ai?
Diệp Dương Thành cười, vung tay đẩy hắn sang một bên, căn bản không để ý tới cự tuyệt của đạo sĩ kia, sải bước tiến vào bên trong.
Sau khi tiến vào bên trong, Diệp Dương Thành mới phát hiện đây thật ra là một nơi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, lúc trước tên đạo sĩ hơn ba mươi tuổi ra vào nơi này, vốn cũng không phải xin chỉ thị của Trương thiên sư, mà thuần túy đi vào ra vẻ mà thôi!