Chấp Niệm - Dạ Mạn

Chương 48: Chương 48




Editor:Hạ Vy Lam

Beta: Mạc Y Phi

Cố Niệm vội vàng chạy tới cục cảnh sát, người lần trước chịu trách nhiệm ghi chép ra tiếp đãi cô.

“Cô Cố, bây giờ chúng ta tới chỗ cục trưởng Tào.” Anh ta dẫn Cố Niệm đi đến một gian phòng làm việc.

Cố Niệm đánh giá người kia, hơn ba mươi tuổi, giữ bộ mặt nghiêm khắc, rất nhanh nhẹn, một dáng vẻ tài giỏi, “Chào ngài.” Cô đúng mực chào hỏi.

Tào Thạc không để lại dấu vết quan sát Cố Niệm một chút, trong lòng suy nghĩ cái tên tiểu tử Tống Hoài Thừa kia thật sự giấu diếm sự tình, “Mấy người đập phá phòng tranh kia đã bắt được, lúc trước chạy trốn xuống tỉnh.” Trong lúc khó khăn này anh ta không muốn nhiều lời với Cố Niệm, “Chúng tôi đã thẩm vấn qua, mục đích của bọn họ lúc đó chỉ là muốn cướp đoạt.”

Cướp đoạt? Trong mắt Cố Niệm lộ ra sự hoài nghi.

Tào Thạc cũng đã nhìn ra.

Cố Niệm do dự nói, “Cục trưởng Tào, tôi nhớ mấy người lần trước đến phòng vẽ gây chuyện đó mấy năm trước tôi đã gặp qua.”

Ánh mắt Tào Thạc lóe lên, “Mấy năm trước? Có tiện nói một chút chuyện gì đã xảy ra không?”

Cố Niệm kể lại đại khái sự việc.

“Cô khẳng định là người kia?” Tào Thạc hỏi.

Cố Niệm có chút chần chừ, “Lúc đó bầu trời tối đen, tình huống lại hỗn loạn nhưng tôi nhớ được trên mặt người kia có một vết sẹo dài năm, sáu centimet.” Rất dữ tợn, rất hung tàn.

Tào Thạc làm cảnh sát nhiều năm như vậy, trong lòng đã có một chút suy đoán, việc này chẳng lẽ lại trùng hợp đến vậy sao? “Tôi biết rồi, có tình huống gì tiếp chúng tôi sẽ lại liên lạc với cô.”

Cố Niệm vừa đi, Tào Thạc đi đi lại lại suy nghĩ một lúc, gọi điện cho Tống Hoài Thừa.

“Chú Tống, sự việc ở phòng vẽ tranh kia chắc là có người cố ý tìm người làm. Mấy tên côn đồ đó lấy tiền làm việc thay.”

Tống Hoài Thừa hơi ngạc nhiên một chút, “Tra được là ai chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa. Người đứng sau rất cẩn thận.” Tào Thạc nói, “Cậu xem chỗ cậu có đầu mối gì không.”

Tống Hoài Thừa suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là chủ nợ của Cố Chu Đạo? Hoặc có liên quan đến Phương Hủ Hủ? Anh nhớ Lương Cảnh Thâm và vợ trước vẫn còn rục rịch.

Cục trưởng Tào cười nói, “Vợ trước của cậu trước đây gặp qua chuyện như vậy cậu có biết không?”

Tống Hoài Thừa mơ hồ một lát, “Em biết. Tay của cô ấy cũng do lần đó nên mới bị thương.”

“Lần trước cậu nói vợ trước cậu có vẽ một chút?”

Tống Hoài Thừa nặng nề ừ một tiếng.

Tào Thạc gõ nhịp trên mặt bàn, “Làm cho một người vẽ tàn phế, quả thực là tàn nhẫn.” Anh ta nói, “Cậu yên tâm đi, có tin tức gì sẽ thông báo cho cậu trước tiên. Nhưng anh cảm thấy đã có lần một lần hai rồi cũng không phải ngẫu nhiên, cậu bảo vợ trước cẩn thận một chút.”

“Anh Tào, làm phiền anh rồi.”

“Anh với cậu không cần nói cảm ơn làm gì.”

Tống Hoài Thừa rơi vào trầm tư, anh nghĩ năm đó Cố Chu Đạo vay tiền của người khác, không lẽ là một trong số những người đó?

*****

Chu Hảo Hảo về đến nhà, nhìn ra vẻ mặt của mẹ mình có chút khẩn trương, “Mẹ, làm sao vậy?”

Bà Chu cắn răng, “Hảo Hảo, người đập phòng tranh bị bắt rồi.”

Lông mày Chu Hảo Hảo nhíu một cái, “Mẹ có liên hệ trực tiếp với những người đó không?”

“Mẹ không có, việc này đều là Chu XX xử lý. Hảo Hảo, con nói xem có thể bị phát hiện không?” Bà Chu có chút bận tâm, “Người phụ trách hiện tại của vụ án này tên là Tào Thạc, là người quen biết của Tống Hoài Thừa.”

Chu Hào Hảo trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói, “Sẽ không đâu. Anh trai chắc chắn sẽ không để lại đầu mối gì đâu.” Cô di chuyển ánh mắt, thực sự không ngờ Cố Niệm sẽ điều tra, “Cứ coi như tra ra được anh trai, chỉ cần anh trai một mực chắc chắn thay con xả giận thì sẽ không người nào biết là chúng ta!”

Ngày hôm sau, cô ta và Tang Vân Đồng đi uống trà.

Tang Vân Đồng đối xử với Chu Hảo Hảo vẫn rất tốt, “Hảo Hảo, hai ngày nay sắc mặt của cháu không được tốt lắm? Có phải có tâm sự không?”

Chu Hảo Hảo nhếch môi, “Không có gì ạ, chỉ là chuyện làm ăn thôi.”

Tang Vân Đồng trấn an cô ta vài câu, “Thành phố D này thay đổi nhiều quá, may có cháu ở cùng bác. Hảo Hảo, cháu và Tống Hoài Thừa…” Bà thở dài một hơi, “Là Hoài Thừa có lỗi với cháu.”

Khuôn mặt của Chu Hảo Hảo rũ xuống, không nói gì.

Tang Vân Đồng vỗ nhẹ tay cô ta nói, “Cháu yên tâm, bác sẽ khuyên nhủ Hoài Thừa. Lần này bác trở về chính là vì chuyện của Hoài Thừa. Bác biết trong lòng nó oán hận bác nhưng chung quy bác vẫn là mẹ của nó.”

Khóe miệng Chu Hảo Hảo lành lạnh, giật mình.

Sau khi trở lại thành phố D, mọi sinh hoạt dường như đều đi vào quỹ đạo.

Cố Niệm đưa Cố Phán đến nhà trẻ gần nhà, đối với biến cố mấy tháng nay, cô không nghĩ nhiều nữa, đưa tất cả sinh lực vùi đầu vào việc vẽ.

Nửa tháng sau, Lương Cảnh Thâm đưa một tin tức tốt lớn tới.

Bức vẽ <Thính> của Cố Niệm ở Paris gây nên hiệu quả không hề nhẹ, địa phương cử hành triển lãm tranh cũng sắp trưng bày bức vẽ này của cô.

Tin tức này làm cho tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.

Phương Hủ Hủ ôm cô thật chặt, khóc không thành tiếng.

Lương Cảnh Thâm đứng một bên, dường như không hề có bất ngờ gì với kết quả này.

Cố Niệm cảm kích nhìn ông, “Thầy Lương, cảm ơn thầy.” Cô biết nếu không có ông, cô căn bản không thể đi đến bước này.

Lương Cảnh Thâm cười, “Đây là do em tự mình cố gắng. Bây giờ em nên nghĩ đi dự lễ trao giải chính thức thế nào đi.”

Trái lại Cố Niệm lại nói, “Có thể không đi không ạ?”

Phương Hủ Hủ và Lương Cảnh Thâm dùng vẻ mặt không đi không được nhìn cô.

Có lẽ đây chính là loại bồi thường ông trời dành cho cô.

Cố Niệm gặp lại Tống Hoài Thừa vào buổi chiều thứ sáu, khi cô đi đón Phán Phán tan học về.

Xe của Tống Hoài Thừa rất dễ nhận ra.

Lúc Cố Niệm nắm tay Phán Phán đi ra, Phán Phán bị cửa hàng bán bóng bay hấp dẫn, vừa bước vừa quay đầu lại.

Ánh mắt Cố Niệm đột nhiên nhìn thấy xe Tống Hoài Thừa. Tống Hoài Thừa mở cửa xe, chậm rãi bước xuống.

Khí trời lạnh dần, anh mặc một chiếc áo khoác xám, chiếc áo mở ra, bên trong là một chiếc áo len cổ V màu đen.

“Vừa lúc anh đi họp ở chỗ gần đây nên đi ngang.” Anh giải thích, ánh mắt nhìn Cố Niệm lóe lên vài tia sáng.

Cố Niệm ừ một tiếng.

Bầu không khí rơi vào trầm mặc.

Tống Hoài Thừa lên tiếng, “Anh vừa thấy tin tức, chúc mừng em.”

“Cảm ơn.” Cố Niệm lãnh đạm nói.

Hai người đứng ở chỗ này, người đi đường thỉnh thoảng nhìn sang.

Cố Niệm chần chừ một chút, “Tôi còn muốn đi mua đồ ăn.”

“Được.” Tống Hoài Thừa nói, “Chờ một chút.” Anh lấy trên xe xuống một cái túi.

Cố Niệm nhìn lướt qua cái túi, là bánh ga tô của hiệu Tâm Ngữ, trước đây cô rất thích ăn bánh ngọt của hiệu này, nơi nào đó ở đáy lòng nhói một cái, trào lên sự xúc động.

“Anh mua cho Phán Phán.” Ánh mắt Tống Hoài Thừa sáng lên.

Cố Niệm nhận lấy, “Cảm ơn.” Cô mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ.

Tống Hoài Thừa bị khóe miệng đã lâu rồi chưa nở nụ cười của cô làm cho giật mình, đã bao lâu rồi cô không thả lỏng một chút nào với anh, anh suy nghĩ một chút, “Tuần này em có thời gian không, ông nội muốn gặp em và Phán Phán một lần.”

Cố Niệm suy nghĩ một chút, “Thứ bảy này anh đến đón Phán Phán đi!” Chung quy anh cũng là cha của Phán Phán, nếu cả hai bên đều đã buông xuống, cô cũng sẽ không ngăn cản anh và Phán Phán gặp nhau.

Tống Hoài Thừa biết cô đã lùi một bước lớn, mặc dù có chút thất vọng nhưng vẫn nặng nề nói, “Cảm ơn.”

Cố Niệm suy nghĩ một chút, “Bây giờ tôi đang ở chỗ sông Hương Uyển.”

“Anh biết.” Tống Hoài Thừa trả lời. Từ ngày cô trở về, anh đều biết cả.

Cố Niệm không nói gì nữa.

Từ lúc ly hôn cho đến bây giờ, Cố Niệm chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô và Tống Hoài Thừa có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với nhau như vậy, dường như bốn năm qua giữa cô và anh chỉ là một giấc mộng.

Bây giờ tỉnh mộng, bọn họ lại bắt đầu một khởi đầu mới.

Thứ bảy, sáng sớm Tống Hoài THừa đã tới đón Phán Phán.

Căn nhà có niên đại đã khá lâu, không có thang máy, trên cầu thang bày đầy đồ, có chỗ hai người lớn không thể đi qua.

Tống Hoài Thừa bước mười bậc một lần, leo lên tầng năm.

Trước cửa có một đôi giày da nam. Mi tâm của anh cau lại, ngẩn ra vài giây rồi gõ cửa một cái.

Cố Niệm nhìn từ khe cửa ra thấy rõ anh mới mở cửa, “Anh đã đến rồi à, Phán Phán vẫn còn đang ăn sáng, vào ngồi một lát đi.”

Tống Hoài Thừa nhìn sự tự nhiên của cô, anh biết Cố Niệm thật sự đã buông xuống. Tim của anh âm thầm nhói một cái.

Cố Phán chậm rãi ăn sáng, chỉ liếc nhìn Tống Hoài Thừa một cái. Cố Niệm lấy tay gõ bàn nói, “Ăn nhanh lên.”

Tống Hoài Thừa đột nhiên mở miệng, “Ở trước cửa sao lại có một đôi giày da kiểu nam vậy?” Anh hỏi bằng giọng điệu tự nhiên.

“À, Hủ Hủ nói như vậy sẽ an toàn hơn, để cho người ngoài biết rằng trong nhà có đàn ông ở, kẻ trộm cắp gì đó sẽ không dám vào.” Cố Niệm cắn bánh mì một cái.

Trong lúc nhất thời Tống Hoài THừa không biết nói gì, “Em vẫn định ở lại chỗ này sao?”

“Tạm thời thôi!” Cô không muốn nói nhiều, “Phán Phán, ăn nhanh lên một chút.”

Cố Phán lắc chân, “Mẹ, ăn cơm không nói ngủ không nói, hai người nói làm phiền con ăn đấy.”

Tâm trạng tích tụ của Tống Hoài Thừa vì những lời này của cô bé mà tâm tình bất chợt tốt lên một chút, “Để cha cho con ăn nhé!”

“Ơ, anh biết sao?” Cố Niệm vô cùng kinh ngạc.

Tống Hoài Thừa không nói gì, đưa thìa tới. Nhìn qua tưởng là một chuyện rất đơn giản nhưng lúc làm lại rất tốn thời gian. Phán Phán làm vãi ra ngoài bát một ít cháo.

Tống Hoài Thừa cũng rất kiên trì, anh tiếp tục đút, Phán Phán đột nhiên quay đầu, thìa cháo đổ ra ngoài hơn nửa.

Phán Phán đột nhiên nói ra một chữ, “Ngốc!”

Sắc mặt Tống Hoài Thừa cứng ngắc.

Cố Niệm cũng cùng khuôn mặt như vậy, “Phán Phán không được vô lễ như vậy.” Cô nhìn ra được, Tống Hoài Thừa cảm thấy rất hổ thẹn với Phán Phán, anh đang cố gắng lấy lòng Phán Phán. Nhưng Phán Phán dường như không có chút cảm kích nào.

Đương nhiên Cố Niệm sẽ không để Phán Phán tùy tiện như vậy.

Cố Phán lấy lại cái thìa, “Để con tự ăn.” Thỉnh thoảng, cô bé len lén nhìn Tống Hoài Thừa vài lần.

Chưa đến vài phút đã ăn xong, “Con rất lợi hại đó.” Ăn xong, cô bé đắc ý nói, cầm bát mang đến bồn rửa bát.

Cố Niệm chuẩn bị một chút, “Việc lúc nãy, anh đừng để ý. Phán Phán chỉ là không biết làm sao để có thể ở chung với anh. Nó rất ít khi như vậy. Còn nữa, anh đừng nhân nhượng nó quá.”

Tống Hoài Thừa nhìn cô không chớp mắt, mái tóc đen dài được cô quấn thành vòng đơn giản rồi búi lại, mặt mày của cô sáng hơn rất nhiều.

“Sao anh có thể không chiều theo ý của nó chứ?” Tống Hoài Thừa ẩn nhẫn nói, “Con bé là con gái của anh.” Có lẽ là đứa con gái duy nhất trên đời này của anh.

Cố Niệm bình tĩnh nói, “Anh không cần chiều chuộng nó như thế. Chờ sau này anh có con, anh sẽ rõ thôi.” Nói xong, cô mới ý thức được mình đã vượt quá giới hạn, “Xin lỗi, tôi nói nhiều quá.”

Đôi mắt Tống Hoài Thừa rung nhẹ, khóe miệng giật giật, nhưng không nói gì thêm.

Cố Niệm cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cô đưa những thứ đã chuẩn bị xong đưa cho Tống Hoài Thừa, “Trong cặp có một bộ đồ của con bé, bên trong còn có thư, tối ngủ nó muốn nghe một hai câu chuyện. Còn nữa, lúc ngủ Phán Phán phải có người ngủ cùng.” Đáy mắt Cố Niệm lộ ra sự lo lắng.

“Nếu như em lo lắng, buổi tối anh sẽ đưa con bé về.”

Cố Niệm lắc đầu, “Không phải, không cần đâu. Con bé cần làm quen dần. Cô lẩm bẩm nói, “Thật ra mấy ngày hôm nay tôi đã nghĩ rất nhiều, bởi vì chuyện của tôi và anh mà Phán Phán trưởng thành đã thiếu sót rất nhiều thứ. Anh là cha của nó, việc này không ai có thể phủ nhận được. Tôi hy vọng Phán Phán có thể vui vẻ trưởng thành.”

Lúc này Tống Hoài Thừa mới phát hiện Cố Niệm thực sự đã thay đổi.

Mà đó chính là việc mà anh không muốn thấy nhất.

“Niệm Niệm…” Tống Thừa rất ít gọi cô như vậy, đột nhiên gọi một tiếng như vậy, Cố Niệm giật mình. Cô đi qua một bên, không nhìn anh.

“Tống Hoài Thừa, như vậy rất tốt. Thật sự như vậy tốt vô cùng.” Giọng nói của cô càng ngày càng thấp, “Lúc trước tôi và anh đều quá cố chấp.” Bản thân lạc đường, làm tổn thương đối phương.

Đôi môi mỏng của Tống Hoài Thừa mím chặt lại, gương mặt hiện đầy nỗi buồn, nhưng khi nhìn gương mặt cụp xuống của cô, anh đều nuốt xuống tất cả.

Trước khi đi, Phán Phán lại náo loạn lên, không chịu đi cùng Tống Hoài Thừa.

“Không phải tối hôm qua con đã đồng ý với mẹ rồi sao?”

Phán Phán lắc đầu.

“Nghe lời nào, cụ rất thích Phán Phán, cụ muốn gặp Phán Phán.”

“Mẹ cũng đi cùng đi.”

“Mẹ phải đi làm, phải kiếm tiền.”

Phán Phán cau mày, “Con đưa tiền cho mẹ, mẹ không đi làm có được không?”

Cố Niệm cười khẽ một cái, véo chóp mũi cô bé, “Mẹ thật sự phải đi làm rồi.” Đối với sự nhõng nhẽo của con gái, cô không đồng ý.

Tống Hoài Thừa hỏi, “Em thật sự không thể đi một chút sao?”

Cố Niệm lắc đầu, giọng nói êm ái, “Ngày mai tôi phải ra ngoài.”

Tống Hoài Thừa nghe xong híp mắt một cái, nghĩ tới điều gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.