Chương67
Editor:Rùa Lười
Beta: Mạc Y Phi
Tống Hoài Thừa là người thông minh, về việc Cố Niệm sảy thai anh cũng dần đoán ra, chỉ là anh không dám mở miệng hỏi cũng không có dũng khí đó. Anh tình nguyện tin rằng chuyện đó là do Chu Hảo Hảo làm cũng không hy vọng là Cố Niệm.
Nhưng là mọi việc đều không như mình muốn.
Không có lễ tình nhân, anh về nhà, đứng trong phòng, chỗ đó đặt toàn những thứ đồ chơi của em bé. Tống Hoài Thừa cầm lên, lòng bàn tay nóng rực như ngọn lửa.
Nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra hình hài đứa bé, giống Cố Niệm cũng giống anh, lúc cười rộ lên để lộ hàm răng trắng nhỏ xinh, đáng yêu biết bao.
Thế nhưng đứa bé không còn, những gì anh tưởng tượng cũng không còn.
Khóe mắt dần ẩm ướt, có gì đó từ từ chảy xuống.
Đến bây giờ anh mới hiểu, có một số việc thật sự đã xảy ra, cho dù có bù đắp như thế nào cũng sẽ không thể quay về như trước được.
Tống Hoài Thừa siết chặt nắm tay, bất lực, trống rỗng trong lòng không cách nào che lấp được.
Bên phía nhà họ Cố, buổi tối Tần Phượng làm một bàn đồ ăn lớn, mời Lương Cảnh Thâm và Lục Diệp Thanh cùng đến.
Không khí bữa cơm cực kỳ vui vẻ, Cố Chu Đạo uống say, kéo tay Lục Diệp Thanh rơi nước mắt, “Tiểu Lục à, chú thật xin lỗi cha cháu, lúc đó là chú hồ đồ, chú hối hận rồi.” Ông đỏ mặt, khóe mắt hiện ra chút ánh nước.
Sau khi biết thân thế Lục Diệp Thanh, ông đối xử với hắn càng tốt hơn, hy vọng có thể đền bù chút nào đó.
Lục Diệp Thanh vỗ tay ông, “Chú Cố, đã qua hết rồi, chú đừng suy nghĩ nhiều.”
Phương Hủ Hủ nói nhỏ bên tai Lương Cảnh Thâm, “Thật ra, em cảm thấy anh Lục hạnh phúc hơn Tống Hoài Thừa nhiều, trước kia anh ta không biết gì cả, trên lưng cũng không cần mang hận thù.”
Lương Cảnh Thâm gật đầu, “Mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình.”
Phương Hủ Hủ im lặng, đúng vậy, giống như cô. Cha không thương mẹ không yêu, lúc bé bị đánh là chuyện thường ngày, bây giờ về nhà, cô và cha cũng chẳng nói thể nói thêm mấy câu.
Lương Cảnh Thâm thấy cô trầm mặc, biết cô đang nghĩ đến chính bản thân, ông gắp một cái giò heo cho cô, “Bổ sung chất dinh dưỡng nào.”
Phương Hủ Hủ giật khóe miệng.
Ông Cố uống quá nhiều, Tần Phượng và Cố Niệm phải dìu ông vào phòng ngủ. Cố Niệm liên tục vắt khăn lau mặt cho ông.
Cố Chu Đạo thì thào, “Niệm Niệm à, con nói xem, con và Tống Hoài Thừa cuối cùng sẽ thế nào đây?”
Cố Niệm sững sờ, “Cha uống say rồi.”
Cố Chu Đạo ợ một hơi, “Cha không say. Hôm nay cha thấy nó nhìn con, còn mang theo một bó hoa hồng to, có phải nó muốn nối lại tình xưa với con không?”
Cố Niệm lau mặt cho ông, “Con với anh ấy không còn khả năng rồi.”
Cố Chu Đạo nắm tay cô, “Bởi vì nó khiến cha vào tù sao?”
Cố Niệm cúi thấp, trầm mặc không nói.
Cố Chu Đạo nặng nề thở dài, “Chỉ vì cha nợ nó, con đừng nghĩ nhiều.” Ông vươn tay vuốt ve tóc cô, “Người cha nợ nhiều nhất là Tống Hoài Thừa, khiến nó còn nhỏ mà gia đình đổ vỡ. Cả đời này của cha cũng không đền bù được, cha cũng hận nó đối xử với con như vậy.”
“Cha, đừng nói nữa.”
Cố Chu Đạo lắc đầu, “Niệm Niệm à, nếu trong lòng con còn có nó, đừng bận tâm đến cha. Cha không sao cả. Nếu các con thật sự còn duyên nợ vậy thì người một nhà cùng sống với nhau thật vui vẻ đi, Phán Phán cũng cần có cha.”
“Cha…” Giọng Cố Niệm nghẹn lại. “Cha nghỉ ngơi đi, con đi ra ngoài.”
Cô thu lại vẻ mặt đi vào phòng khách, Phương Hủ Hủ phát hiện sắc mặt cô có chút khác thường, lặng lẽ đến cạnh, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Cố Niệm thở ra, cô nhìn lướt qua bàn trà, “Mình đi chuẩn bị cho họ chút trà nước.”
Phương Hủ Hủ như có điều suy nghĩ đi qua.
Bốn người trò chuyện một lát rồi đến giờ về.
Cố Niệm tiễn họ, Lục Diệp Thanh đứng với cô dưới ngọn đèn đường.
Dưới ánh đèn màu vàng, bóng họ kéo dài trên mặt đất.
“Hai ngày nữa anh đi Terengganu (1) trao đổi du học sinh.” Thanh âm Lục Diệp Thanh rất thấp.
(1) Terengganulà một vương quốc Hồi giáo và một bang cấu thành của Malaysia
“Terengganu?” Cố Niệm giật mình, “Sao lại đi đến nơi đó?” Terengganu là một thành phố nhỏ cực nghèo khổ.
“Hoạt động của bệnh viện, anh đăng ký rồi.” Lục Diệp Thanh bình tĩnh nói, “Đến đó giúp đỡ nói không chừng có thể gặp được tình yêu của đời anh. Anh cũng trưởng thành rồi, cũng nên kết hôn sinh con thôi nếu không thì dì nhỏ của anh ở bên kia cũng sẽ lo lắng.”
Cố Niệm ngẩn người, “Dì nhỏ của anh đi rồi ư?”
“Đúng vậy.” Lục Diệp Thanh gãi đầu, “Dì ấy lấy một người đàn ông Ý, bị chinh phục.”
Cố Niệm cười một tiếng, “Em nghe nói đàn ông Ý cực kỳ thẳng tính.”
Lục Diệp Thanh nhướn mày, “Anh biết.”
Nói xong, hai người cùng cười phá lên, thản nhiên mà phóng khoáng.
Cố Niệm về nhà, Phán Phán đưa điện thoại di động cho cô, phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Tống Hoài Thừa.
“Mẹ, là điện thoại của Tống Hoài Thừa, con nhớ được số của cha, 139XXX” Phán Phán khoa tay múa chân.
Cố Niệm xoa đầu cô bé, “Phán Phán ngày càng thông minh.” Kéo tay cô bé, mười đầu ngón tay đen sì, “Đi rửa đi, phải rửa bằng xà phòng nhé, lát nữa mẹ sẽ kiểm tra!”
Cố Niệm nhìn màn hình di động, cuối cùng không gọi lại.
Ngày phiên tòa xét xử Chu Hảo Hảo, là một ngày ba tháng sau đó. Xuân về hoa nở, mưa dầm không ngớt.
Ngày cứ trôi qua như vậy, mọi người cũng không ai muốn ra ngoài.
Cố Niệm đeo khẩu trang xuất hiện tại cửa tòa án, quốc huy nghiêm trang mang lại cho người khác một cảm giác kính nể.
Tống Hoài Thừa cũng xuất hiện, “Vào đi.”
Hai người yên lặng ngồi một bên, nghe quan tòa thẩm phán.
Cố Niệm không nghe lọt được một chữ, Chu Hảo Hảo cúi đầu đứng đó, cô không nhìn rõ mặt của cô ta.
Mà một bên, mẹ Chu Hảo Hảo vẫn đang khóc, lúc nghe được quan tòa tuyên án, bà ấy khóc đến mức ngất đi.
Cố Niệm nhíu mày, lúc cảnh sát áp tải Chu Hảo Hảo đi ngang qua, cô ta quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn chạm vào ánh mắt cô, Cố Niệm bị ánh mắt cô ta như đâm xuyên một nhát, lạnh như băng mang theo căm hận.
Sau khi kết thúc, Tống Hoài Thừa nhắc nhở cô, “Chúng ta đi thôi.”
Có thể cuối cùng bọn họ cũng chậm một bước, lúc Chu gia nhìn thấy họ, anh họ Chu Hảo Hảo bước đến, kéo giật Tống Hoài Thừa lại, “Mày hài lòng chưa?” Hắn vung quyền lên, Tống Hoài Thừa che cho Cố Niệm nên tránh không kịp, bị nắm đấm đánh thẳng vào mặt.
“Tống Hoài Thừa, mày chờ đó, tao sẽ không bỏ qua cho mày.”
Từ Hành giữ chặt hắn, “Có phóng viên đó, anh tỉnh táo lại chút, bây giờ không phải lúc.” Hắn nhìn về phía Cố Niệm, môi mỏng khẽ mở, “Cố Niệm, lòng dạ của cô, tôi cũng bội phục, Tống Hoài Thừa như vậy mà cô cũng tha thứ cho cậu ta.”
Mặt mày Tống Hoài Thừa trầm xuống.
“Các người cảm thấy Chu Hảo Hảo đáng thương, tôi đây bị cô ta cắt gân tay là đáng đời, đối với một họa sĩ là tàn nhẫn như thế nào?” Cố Niệm khinh miệt nhìn họ, “Nếu dùng đạo đức xã hội đến phán xét chắc là Chu Hảo Hảo sẽ phải cả đời ở trong đó đấy.”
“Cô!” Mẹ Chu đang muốn xông lên đều được mọi người giữ lại.
Cố Niệm lạnh lùng nói, “Thật ra mỗi người trong các người đều là đồng phạm, chỉ là pháp luật không thể trừng phạt các người. Nhưng nhân quả báo ứng, ông trời nhìn thấy đấy.”
Tống Hoài Thừa nhíu lông mày, kéo tay Cố Niệm. Cô gái này ngày càng kiên cường, anh có nên vui mừng hay không, anh đã chẳng có tác dụng gì cả. Lúc này không phải là lúc để anh thể hiện uy phong của mình à?
Ngoài cửa nước mưa tí tách rơi xuống mặt đất.
Cố Niệm nhếch miệng, “Muốn đến bệnh viện kiểm tra không?”
Khóe mắt Tống Hoài Thừa đã sưng phồng lên, “Trở về chườm túi đá là được.” Anh vuốt thái dương, “Sau này em cũng phải chú ý an toàn, anh họ Chu Hảo Hảo nói vậy nhất định sẽ trả thù đó, nhưng mà chắc anh ta cũng chỉ nhắm vào anh thôi.”
Cố Niệm trầm mặc một lúc, “Tôi biết.”
Tống Hoài Thừa ừ một tiếng, “Con gái thời điểm cần yếu đuối nên yếu đuối một chút, nói như thế nào đây? Loại tình huống như hôm nay, nếu thật sự họ xông lên, người chịu thiệt vẫn là em.” Anh nhíu mày.
Cố Niệm muốn nói gì đó, thấy mặt anh đen kịt, cô đành hạ giọng, “Tôi biết rồi.”
Tống Hoài Thừa thấy cô dần thả lỏng, anh có chút hoảng hốt. Giống như rất nhiều năm trước, cô làm sai điều gì cũng ở trước mặt anh xin tha thứ như thế này. Tống Hoài Thừa nhếch miệng.
*****
Thời gian cứ trôi qua từng ngày.
Phương Hủ Hủ và Lương Cảnh Thâm quyết định kết hôn vào ngày mùng một tháng năm, việc vui này khiến mọi người đều phấn khởi. Không trông cậy việc cha mẹ Phương gia đến giúp đỡ, bên này Tần Phượng liền chuẩn bị chăn giường cho Phương Hủ Hủ.
Phương Hủ Hủ cảm kích không thôi.
Cố Niệm cười, “Đều là người một nhà, khách khí cái gì.”
Tần Phượng cũng cười, “Dì đi mang chút mứt táo và đậu phộng đến cho.”
Phương Hủ Hủ ôm cánh tay bà, “Dì Tần, dì thật tốt.”
Tần Phượng nhìn cô, “Hủ Hủ à, con cũng không còn nhỏ nữa, đã sắp qua 30 tuổi rồi, dì cảm thấy con nên tranh thủ có con đi.”
Cố Niệm thổi phì một cái, cười, “Dì à, trước hết để bọn họ trải qua thế giới hai người đã, nếu không thì Hủ Hủ chúng ta đã ngày đêm mong nhớ nhiều năm như vậy cũng chẳng dễ dàng.”
Phương Hủ Hủ liếc cô, “Cậu cứ chê cười mình đi.”
Lúc này điện thoại Cố Niệm vang lên, là số của Lê Hạ, cô vẫn nhớ. Đột nhiên, Cố Niệm cảm thấy hơi bất an.
“Sao vậy? Điện thoại của ai?” Phương Hủ Hủ khẩn trương hỏi.
Cố Niệm bắt máy, “Alo….”
“Cố Niệm, Hoài Thừa xảy ra chuyện rồi.” Giọng Lê Hạ lo lắng. “Ngày hôm qua cậu ta đi bàn chuyện, nửa đêm…” Lê Hạ hít sâu, “Nửa đêm cậu ta rơi xuống biển, giờ vẫn chưa tìm được.”
Lập tức Cố Niệm cảm thấy đầu óc trống rỗng, “Anh đang nói đùa đúng không?”