Chấp Niệm - Thiệu Ly

Chương 101: Chương 101




Edit: Tiểu Ma Bạc Hà-

-Beta: Yue Yue-

“May mắn dao găm bị mắc kẹt phía trên xương sườn, đâm vào không sâu nên không bị tổn thương đến nội tạng, vết thương không có gì phải lo lắng, có điều cậu ta mất máu quá nhiều, mấy ngày nay lại quá mệt mỏi, nghỉ ngơi nhiều thì sẽ không sao nữa.” Trung Dã vừa dọn dụng cụ vừa nói.

Lúc Trung Dã nhận được điện thoại thiếu chút nữa anh ta bị hù chết, kết quả vừa nhìn thấy vết thương chỉ nhỏ xíu mà Cẩm cũng có thể xử lí được… Được rồi! Vết thương ở trên người Đông đối với Cẩm mà nói sẽ trở nên nghiêm trọng gấp mười, nhưng anh cũng không cần phải nói như tính mạng Đông đang bị đe dọa vậy chứ, khủng bố như thể Đông đang hấp hối vậy!

“Mất máu quá nhiều?” Cẩm kì quái nói: “Với cái miệng vết thương nhỏ xíu kia đó hả?”

Cuối cùng Trung Dã cũng tìm được cơ hội liếc xéo Cẩm một cái: “Cậu cũng biết nó là ‘cái miệng vết thương nhỏ xíu’ vậy mà cậu còn làm lớn để tôi bỏ lại vợ chưa cưới của mình cô đơn trong ngày hẹn hò của chúng tôi!”

Cẩm nhún nhún vai không quan tâm lắm, chuyện của người khác chứ có phải chuyện của anh đâu: “Không phải cậu không biết thủ đoạn nham hiểm của nhà họ Bạch Xuyên, gọi cậu đến tất nhiên không chỉ đơn giản vì vết thương dao gây ra, vừa rồi cậu nói em ấy mất máu quá nhiều là thế nào?”

Quen biết loại ‘bạn’ này, Trung Dã chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, anh ta chỉ khuỷu tay Đông, Cẩm đến gần xem mới thấy một lỗ kim vừa châm không lâu.

“Cậu ta vừa mới bị rút máu không lâu, người rút máu rất có kinh nghiệm, rút vừa đúng lượng máu nhiều nhất mà cơ thể có thể mất đi, cũng may con dao kia đâm vào không sâu, nếu không mất máu quá nhiều cậu ta sẽ…” Trung Dã đưa tay lên cổ cắt ngang một cái.

“Lại là Thiên Diệp!” Cẩm siết chặt tay: “Tôi rất hối hận lúc đó đã không nhanh chóng san bằng nhà họ Bạch Xuyên.”

Trung Dã chỉ tay vào Đông, hất hàm đắc ý: “Cậu muốn san bằng nhà họ Bạch Xuyên cũng phải hỏi vị nằm trên giường một chút.”

Cẩm nghĩ đến chuyện nhà họ Bạch Xuyên lại làm tổn thương Đông, ánh mắt anh lộ ra tia sáng nguy hiểm: “Muốn san bằng thì cứ san bằng thôi, em ấy còn thế nào được nữa!”

Trung Dã im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Thiên Diệp là cậu của Đông cậu có biết không?”

Cẩm nhướng mày, hiển nhiên là anh chẳng biết gì cả.

Trung Dã thở dài: “Đúng là Đông chẳng nói gì cho cậu cả.”

“Làm sao cậu biết?” Cẩm hỏi.

“Thiên Diệp nói.”

“Có thể tin được không?” Cẩm vẫn còn nghi ngờ.

“Chắc là không sai đâu.” Trung Dã thực tế nói: “Không lẽ cậu không có cảm giác Thiên Diệp và Đông có phần giống nhau sao?”

Nghe Trung Dã nói như thế anh mới bừng tỉnh hiểu ra, khó trách anh có cảm giác mình đã từng gặp Thiên Diệp, thì ra là như thế, ông ta và Đông cũng không giống nhau đến mức người khác có thể liên tưởng với nhau, nhưng đúng là vẻ mặt có phần tương tự, khí chất cực kì giống nhau, đều tạo cho người khác cảm giác lành lạnh khó gần.

Thấy Cẩm không phản bác lại, Trung Dã liền tiếp tục: “Không phải tôi muốn châm ngòi hai người, có điều cậu muốn đối phó nhà họ Bạch Xuyên thì tốt nhất cậu nên biết rốt cuộc thù hận giữa Đông và bọn họ là gì, đừng giống mấy lần trước đến bước cuối cùng lại rút tay về, thêm một lần nữa Hội Tam Hoàng của cậu còn không loạn tới nơi chắc?!”

Một bác sĩ làm gì nói được mấy câu như thế, Cẩm hừ một tiếng: “Cái tên Tùng Bản này không chỉ nhiều chuyện mà còn nhiều miệng!”

Trung Dã nhướng mày, ánh mắt pha lẫn trêu chọc: “Tùng Bản rất nhiều chuyện nên mới xúi cậu đi bắt Bạch Xuyên Kính Ngôn để đổi người về, cậu muốn tính sổ thì tính luôn cả chuyện này vào.”

Biết Trung Dã nói đỡ cho Tùng Bản, Cẩm quệt miệng: “Tên kia xem chuyện tình cảm của ông chủ thành phim thần tượng, cậu đừng tưởng cậu ta tốt lắm!”

“Phim thần tượng hả?” Trung Dã không nhịn được bật cười, anh ta liếc Cẩm nói: “Nam diễn viên chính thứ nhất có hương vị như vậy, nam diễn viên chính thứ hai hình như không đủ tư cách cho lắm…”

“Vậy cũng đúng.” Cẩm gật đầu đồng ý, vẻ mặt đau não: “Khuôn mặt của Đông chẳng có tí gì là giống người, có đàn ông nào trắng như em ấy sao? Cá tính cũng chẳng đâu vào đâu…” Anh còn chưa nói xong Trung Dã đã bật cười.

“Tôi đang nói cậu á!” Trung Dã đẩy Cẩm một cái: “Nếu Đông tệ như vậy sao đến tận bây giờ cậu còn chưa chịu buông tay cậu tả hả?”

Cẩm nhún vai quay đầu nhìn người vẫn đang ngủ ngon lành, chỉ lát sau ánh mắt anh đã tràn ngập tình cảm ngọt ngào: “Buông không được, cũng không muốn buông, tệ thì tệ, tai họa này để một mình tôi chịu là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.