Posted by Tiểu Ma Bạc Hà
Cẩm lại lạnh lùng nói: “Nếu cậu muốn chờ dặn dò của em ấy thì cứ chờ đi! Nhưng mà nếu tâm trạng tôi không tốt,chỉ sợ cả một ngày cậu cũng không đợi được dặn dò của em ấy.”
Tự Phương nhớ lại bộ dạng Đông sau lần giao dịch trước với Cẩm, hoảng sợ, vội vàng kéo lại cánh cửa sắp đóng vào, đưa túi xách trong tay ra: “Đây là quần áo của xã trưởng, làm phiền hội trưởng Cẩm.”
Cẩm hừ một tiếng đưa tay nhận lấy: “Được rồi, đi làm việc của cậu đi, đừng chờ đây làm phiền chúng tôi.” Nói xong đóng cửa thật mạnh.
Bị Cẩm nói như thế, Tự Phương không dám ở lại, do dự một lúc lâu sau liền bỏ đi.
Đóng cửa lại, vẻ mặt Cẩm thay đổi, trên mặt có vẻ thích thú xem xét, mở túi xách lấy từng loại quần áo ra, ba loại tây trang màu đen được ủi cẩn thận tỉ mỉ, áo sơ mi trắng, caravat phối hợp, kẹp caravat, cúc tay áo, dây nịt, vớ… Chờ đến khi có đầy đủ mọi thứ, cuối cùng là đồ lót đặt riêng trong bao nhỏ… Nghĩ tới những thứ riêng tư của Đông đều do một tay Tự Phương xử lí, sự chán ghét đối với Tự Phương trong lòng anh lại càng nhiều hơn một phần.
Nghĩ một lúc, cất toàn bộ quần áo để thay của Đông vào túi, gọi điện thoại cho trợ lí lên đây.
Tùng Bản là trợ lí theo Cẩm đã nhiều năm, cho dù không dặn dò trước cũng đã chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết, đưa đến phòng một cái túi xách giống hệt cái kia, cũng có đầy đủ quần áo của Cẩm, Cẩm cầm lấy sau đó đưa túi của Đông cho Tùng Bản.
“Giặt sạch chúng, đem một ít khác đến đây.”
Tùng Bản nhận lấy, trong lòng anh biết chắc chắn số lượng không nhỏ, có lẽ thợ may sẽ phải bận rộn một lần.
Cẩm vung tay cho Tùng Bản ra ngoài: “Để xe lại, cậu đến văn phòng trước đi.”
Tùng Bản nhướng mày, tuy không hỏi ra miệng nhưng cũng cảm thấy kì lạ.
Cẩm nở nụ cười: “Hôm nay tôi muốn thử cảm giác người đẹp thơm xe.”
(Ma: Đại khái anh nói là cảm giác trên xe chở người đẹp, Ma nghĩ mãi mới hiểu nổi ==)
Thì ra là hào hứng muốn tự hạ mình làm tài xế, Tùng Bản mím môi cười ẩn ý.
Cẩm với Tùng Bản thân nhau như anh em, cũng không quan tâm trên dưới, anh liếc xéo Tùng Bản một cái, đạp một đạp: “Cái gì nên làm thì đi làm đi!”
Nhìn thời gian còn sớm, Cẩm sang một phòng tắm khác rửa mặt, chỉnh trang xong không bao lâu thì bữa sáng của Đông được đưa lên.
Chờ người phục vị sắp xếp bàn ăn xong rời khỏi, Cẩm đang do dự xem có nên kêu Đông hay không thì cửa phòng tắm đã mở ra, ngâm nước nóng xong, đúng là sắc mặt cậu tốt lên rất nhiều, càng lộ ra vẻ xinh đẹp, da trắng trong suốt.
Cẩm bước đến, khéo léo lấy khăn trên vai Đông trùm lên đầu cậu, nhẹ nhàng thấm nước và mát xa, tuy anh là đại thiếu gia chưa bao giờ làm những việc này nhưng mỗi ngày đều được hưởng thụ, bây giờ làm thử cũng khá ra dáng.
Đông nhắm mắt lại không phát ra âm thanh nào, hình như rất thoải mái, Cẩm nghĩ về nhà phải cẩn thận hỏi Tùng Bản một chút mới được.
Không quên yêu cầu cơm nóng canh nóng của Đông nên Cẩm chỉ thử làm một lát rồi để Cẩm ăn sáng… Nói là thử nghiệm nhưng anh cũng chỉ biết một kiểu duy nhất.
Kéo ghế ra để Đông ngồi vào chỗ anh, lấy một chén cơm, múc một chén canh đặt trước mặt Đông, sau đó tự giác đứng bên cạnh đợi lệnh.
(Ma: Anh là công hay là thụ? Ma nghi ngờ lắm nha!)
Đông buồn cười nhìn anh, cậu nhớ đây đường đường là hội trưởng hội Tam Hợp, chẳng lẽ cậu thật sự có gan để cho anh hầu hạ.
“Ngồi xuống cùng nhau ăn đi!”
Cẩm trợn mắt, lấy tay che miệng, cực kì ngạc nhiên nói: “Hả? Tôi có may mắn này sao?” Không chỉ là vẻ mặt mà cả hành động và lời nói cũng giống hệt phim thần tượng.
Đông quệt môi dưới, nhìn sắp xếp trên bàn cơm, cười như không cười: “Tiếp tục nói nhảm sẽ không còn…” Còn chưa nói hết, Cẩm đã ngồi ngay ngắn trên ghế.
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Cẩm chắp hai tay trước ngực, mặt tươi cười nói.
Thật ra Cẩm giao cho quản lý chuẩn bị bữa sáng cũng đã có ý này, canh với cơm không dùng chén mà lấy cái nồi nhỏ đựng, số lượng các món ăn kèm không nhiều nhưng lại nhiều hơn gấp đôi (ý là một phần mà nhiều gấp đôi) rõ ràng là phần cho hai người, nếu Đông không gọi anh thì anh cũng sẽ nghĩ cách tìm lý do ăn cùng nhau.
Đông không ngốc, nhìn cái bàn đồ ăn kia tất nhiên hiểu rõ, lúc này thấy Cẩm làm bộ ngồi xuống, độ cong của môi lại càng nhiều thêm, đương nhiên cậu coi thường hành động này, không để ý tới Cẩm nữa, cậu tự mình ăn cơm.