Chấp Niệm - Thiệu Ly

Chương 12: Chương 12




Bữa tối ngày thứ sáu ăn trực tiếp ờ nhà họ Cẩm, Đông không có ý kiến, dù sao tay nghề đầu bếp nhà họ Cẩm khôngthể thua nhà hàng cao cấp, đỡ phải chạy nhiều nơi.

Tự Phương đưa Đông đến nơi, lúc chờ cửa đồng trạm trổ hoa văn mở ra thì hắn đột nhiên mở miệng: “Xã trưởng, tự mình cẩn thận.”

Vẻ mặt Đông không thay đổi ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết có nghe được không.

Tự Phương thầm than một tiếng trong lòng, biết câu nói vừa rồi của mình dư thừa quá mức, hắn không nên quá quan tâm tới Đông.

Cửa vừa mở ra, xe chạy vào mấy phút sau mới nhìn thấy một tòa nhà kiến trúc cổ hai tầng.

Xe dừng trực tiếp bên cạnh cửa lớn, có vài người chờ ở sẵn ở đó, khi nhìn thấy xe dừng lại thì đồng thời cúi người chào, người dẫn đầu bước lên mở cửa xe chào đón, có vẻ là quản gia.

Đông xuống xe, một người hầu đã bước lên sửa lại quần áo hơi nhăn của cậu, đó là một thiếu niên có đôi mắt to, đôi mắt linh hoạt, tướng mạo thanh tú khiến người ta yêu thích.

Sửa quần áo của Đông xong, thiếu niên lùi qua một bên cúi người nói: “Chào Đông tiên sinh, ở nhà họ Cẩm tôi là người hầu hạ ngài, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Mộ.”

Đông gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Tự Phương lấy hành lí của Đông ra, có một người hầu tiến lên nhận lấy.

“Anh đi được rồi, sáng mai đến đây đón tôi.” Đông dặn dò Tự Phương xong liền đi theo quản gia vào trong.

Cẩm đã chờ ở phòng khách, vẻ mặt tươi cười, tâm trạng có vẻ không tệ, nhìn thấy Đông liền tự mình đứng lên đón.

“Đi nào, tôi đưa em đi xem phòng.” Trực tiếp kéo vai Đông đi một hướng khác, sau đó lại nói với quản gia Điền Thôn: “Ông không cần phải đi theo, Tiểu Mộ đi theo là được rồi, nửa tiếng sau ăn cơm.”

Đưa Đông đi qua hành lang quanh co, tiểu viện, đi đến một khu nhà nhỏ ít người biết, nếu nói nhỏ thì cũng không tính là nhỏ, chỉ là bốn phía đều là bị nhà nhà vây lại nên nhìn qua hơi nhỏ bé.

Căn nhà kia ở giữa khu nhà, bốn phía là vườn, tùy theo hoa cảnh bốn mùa tạo thành bốn loại sân có phong cách khác nhau, trong đó có một khoảng làm thành đường nước song song kéo dài dọc theo đường đi đến một góc của căn nhà.

Trang trí trong nhà rất nhẹ nhàng thoải mái, không có kiến trúc cổ âm u, trừ phòng ngủ, phòng thay đồ, phòng sách, phòng xem phim, phòng tập thể dục đều có đủ, chu vi phòng ngủ không nhỏ thông với phòng ngoài kéo dài đến chỗ bờ nước, thì ra là một góc kiến trúc bên ngoài nhìn lên.

(Ma: Tức là chỗ đường nước phía dưới nhìn lên là thấy căn phòng ngoài gần giống ban công)

Đông rất vừa ý căn phòng kia, nhưng mà… Cậu chỉ đến làm khách một đêm mỗi tuần, sắp xếp một căn phòng khách bình thường là được, cần gì phải… Nồng nhiệt như thế?

Đang suy nghĩ, Cẩm đã mở ra một cái cửa nhỏ trong phòng ngủ, bên kia là phòng ngủ giống bên này như đúc… Có thể nhìn ra là có người sử dụng…

“Đây là phòng ngủ của tôi, nếu nửa đêm sợ hãi hay ngủ không được thì mở cửa ra là có thể cầu cứu rồi.” Cẩm cười giới thiệu.

Đông nhướng mày: “Anh cho tôi làm bà chủ của căn nhà này?”

“Đây chính là căn phòng duy nhất ở nhà họ Cẩm sánh ngang với phòng của tôi, nếu em không thích tôi cũng không còn cái nào khác.” Cẩm giả bộ không nghe thấy, hài hước nói.

Đông hạ mắt, thân thiết với Cẩm cũng không có hại gì cho cậu, ngược lại còn có không ít lợi, kể cả làm tình nhân thay thế, là bia chắn cậu cũng không sợ, có hội Tam Hợp với nhà họ Bạch Xuyên đồng thời bảo vệ còn có thể gặp nạn vậy chỉ có thể nói là bản thân quá xui xẻo, nhưng mà… Cậu cũng không nghĩ xâm nhập vào sâu trong cuộc sống của Cẩm như thế, ít nhất… Không phải là bả chủ của căn nhà này… Vậy cũng có thể diễn cảnh phát hỏa (nổi nóng) một chút…

Vậy mà dáng vẻ Cẩm lại rất thản nhiên, nếu còn có ý kiến khác thì cậu lại có vẻ chuyện bé xé ra to.

Dẫn Đông ra lại sân ngoài, Cẩm nói: “Tôi thích nhất khoảng sân này, ngay cả bên kia cũng không có.” Ngồi xuống bên cạnh bờ nước, cởi giày, xắn ống quần lên thả chân ngâm trong nước, ngẩng đầu lên nói: “Đừng đứng đó nhìn thôi, em cũng đến ngâm đi, rất thoải mái đó.”

Thời tiết gần đây rất nóng, đáy nước trong suốt có thể nhìn ra sự mát lạnh. Ngồi xuống bên cạnh Cẩm, Đông cũng bỏ chân xuống nước, không lạnh như trong tưởng tượng, hơn nữa dòng nước còn lưu chuyển, khẽ vung chân trong nước rất là thoải mái.

Cẩm quay đầu sang nhìn Đông, thấy cậu chăm chú nhìn bọt nước mình vung chân tạo ra, khoé mắt ánh lên ý cười, biểu cảm vô cùng ngây thơ, không thể nhìn thấy dáng vẻ thâm trầm tính toán trên thương trường.

Cẩm nghĩ lại cảm thấy rất buồn cười, anh không chỉ chọn chỗ ở mỗi tuần một đêm mà còn không do dự giao căn phòng tốt nhất có ý nghĩa đặc biệt cho cậu, hơn nữa mãi cho đến vừa nãy vẫn còn lo lắng sợ cậu không thích.

Người ta nói khoảnh khắc là mãi mãi, chẳng lẽ mười mấy năm trước gặp cậu chính là khoảnh khắc vĩnh hằng của hai người?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.