Chấp Niệm - Thiệu Ly

Chương 20: Chương 20




Tự Phương đã quen sắp xếp lịch trình vào tối thứ sáu sau khi tan tầm đến sáng thứ bảy cho Đông.

Lúc đầu Đông vẫn có thể sắp xếp một vài cuộc hẹn vào tối thứ sáu, dù sao theo suy nghĩ của cậu thì chỉ cần ngủ ở nhàhọ Cẩm một đêm là cậu đã thực hiện lời hứa.

Nhưng Cẩm lại không nghĩ như thế, anh không hề nổi giận với Đông ngay lúc đó, chỉ là sau đó thỉnh thoảng công trình sẽ không thuận lợi, kéo dài thời hạn, sau vài lần tất nhiên Đông cũng hiểu.

Thậm chí thứ bảy… Thật ra Đông rất hưởng thụ lực tay mát xa của Tiểu Mộ, xem như giao dịch này cũng có lợi.

Hai người lục đục cùng nhau trải qua ba tháng dây dưa, tự nhiên biến nó thành thói quen.

Thời gian sau khi tan ca vào thứ sáu đều giao cho Cẩm sắp xếp, hầu hết thời gian vẫn do Tự Phương đưa cậu đến nhưng đôi khi Cẩm sẽ cho xe hoặc tự mình tới đón Đông, không nhất định là phải về nhà Cẩm ăn cơm, có khi thì lên núi ngắm cảnh đêm, có khi sẽ ngồi trong phòng ăn cao cấp ăn một bữa cơm, đôi lúc lại ra ngoại thành ngâm suối nước nóng, không thì đến biệt thự của Cẩm trải qua một đêm…

Nhưng cho dù sắp xếp thế nào thì riêng xoa bóp mát xa sáng thứ bảy của Tiểu Mộ vẫn không thay đổi.

=====================Dải phân cách======================

Lại đến thứ sáu, Cẩm đang suy nghĩ sắp xếp việc hẹn hò buổi tối như thế nào… Đương nhiên, ‘hẹn hò’ là do tự anh định nghĩa, đúng lúc này Tùng Bản lại mang tin xấu đến.

“Hội trưởng, e là hẹn hò đêm nay của anh phải dời lại.”

Cẩm nhíu mày: “Không phải đã dặn trước dù chuyện gì cũng gác ra một bên rồi sao?”

Tùng Bản nhún vai, nói anh đang cười khổ chi bằng nói anh đang chờ xem kịch vui: “Thật sự không có biện pháp, đám côn đồ nhỏ đó không thuộc quản lí của Hội Tam Hoàng chúng ta.”

Cẩm cũng nghe ra manh mối, dựa lưng ra sau, khoanh hai tay, khóe môi nâng lên có chút hài hước: “Lại là có người không nhịn được à?”

Gật đầu, Tùng Bản bất đắc dĩ, chế giễu: “Vị này của anh đắc tội với người khác quá nhiều, một tháng phải náo loạn mấy lần nhưng lại cố tình đều là tôm tép nhãi nhép, chúng ta không có đất dụng võ.”

Sau khi Đông nhậm chức đã đắc tội không ít người, chủ yếu là thế lực cũ của tập đoàn Bạch Xuyên, những người đó là thế hệ từng cố gắng cùng với ông nội cậu ấy, rắc rối phức tạp, thế lực vừa khổng lồ lại vững chắc, ngay vả cha Đông cũng không dám làm bừa, không ngờ vị trí của Đông còn chưa ngồi vững đã khai đao với những người này, không hề nương tay nhổ bỏ từng người từng người một.

Đối với tác phong mạnh mẽ lạnh lùng của Đông, Cẩm không quen lắm, nhà họ Cẩm cũng có một ít thế lực cũ, mọi người cùng sống cùng vinh, không có vấn đề gì không tốt, cho dù trong số đó có vài người không quang minh chính đại lắm nhưng dù sao trong quá khứ cũng có cống hiến, trên thương trường nên dĩ hòa vi quý(quý trọng sự hòa thuận), còn nhiều biện pháp để xử lí, không cần phải đuổi tận giết tuyệt.

Cũng vì như thế, đối với những người thất thế buộc phải khiêu khích hay trả thù này, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng của Đông thì Cẩm cũng không muốn can thiệp.

Tuy nói là không can thiệp vào nhưng cũng không phải anh bỏ qua an nguy của Đông, bởi vì Cẩm hiểu bây giờ Đông ở cùng với anh, không cần biết là do kiêng kị thế lực Hội Tam Hoàng hay là cho Hội Tam Hoàng mặt mũi thì cũng không có người nào có can đảm dám xuống tay quá nặng, cho nên trước kia anh mới lệnh cho Tùng Bản làm như vậy, nếu Đông có thể chịu một chút dạy dỗ, thu liễm tác phong của mình thì đối với cậu chưa chắc đã có hại.

Nhận thấy Tùng Bản cũng không gấp gáp đối với chuyện lần này, đương nhiên Cẩm cũng không vòng vo, miễn cưỡng hỏi: “Lần này là ai?”

“Bang Trung Nghĩa.” Sợ Cẩm chưa bao giờ nghe qua tên này, Tùng Bản giải thích: “Đó là băng nhóm nhỏ mới thành lập không bao lâu, bình thường hay đi gây thù chuốc oán, đòi nợ, chưa từng lên mặt nói chuyện bao giờ.

“Đúng là tên hề dù liên tục nhảy nhót cũng không có ai muốn xem.” Từ trước đến nay Tùng Bản làm việc rất chắc chắn, Cẩm cười khẽ, căn bản không để việc này trong lòng, thuận miệng dặn dò: “Nhưng cũng không nên có sơ sót, những người càng làm quá lên sẽ càng không biết chừng mực.”

“Phải.” Tùng Bản đáp lại, sau đó hỏi: “Thời gian và địa điểm ra tay chúng ta đã nắm rõ, hay là… Hội trưởng giả làm anh hùng cứu mỹ nhân, thuận tiện đón Đông về trước giờ hẹn.”

“Chỉ có mấy tên kia cũng đáng giá để tôi làm anh hùng sao.” Cẩm cười giễu cợt, nhưng cũng có chút động lòng với để nghị kia: “Được rồi, nhân tiện chúng ta đến xem náo nhiệt.”

~Hết chương 20~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.