Trong văn phòng, Đông chăm chú lật tài liệu thì Tự Phương đưa báo cáo đến.
Cậu không cho Tự Phương ra ngoài, Tự Phương thuận tiện đứng bên cạnh chờ. Ngón tay trắng nõn, thon dài nhưng móng tay được cắt tỉa gọn gàng lại không có một tia huyết sắc(màu hồng của máu)nào lật qua một tờ rồi lại một tờ.
Tự Phương biết vết thương trên lưng Đông vẫn chưa khỏi, tất nhiên trong lòng hắn tồn tại áy náy nhưng nghĩ tới một người khác bị đưa đến Hokkaido thì áy náy nhiều bao nhiêu cũng biến mất không còn.
“Kính Ngôn có ổn không?” Đông đột nhiên hỏi một câu.
Đầu cậu vẫn cúi thấp, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi văn kiện, Tự Phương không khỏi hoài nghi câu hỏi vừa rồi là hắn tự tưởng tượng ra.
Buông hồ sơ trong tay, Đông dựa lưng vào ghế nhìn Tự Phương, hỏi lại một lần: “Kính Ngôn có ổn không?”
Tự Phương bối rối cúi đầu xuống, sau đó hắn cảm thấy không cần thiết, ngẩng đầu lên, ưỡn ngực đối diện với Đông: “Một nơi lạnh như vậy, đối với người không sống ở đó từ nhỏ làm sao có thể ổn đây?”
Không biết là có phải vì phản ứng của Tự Phương quá thú vị, Đông cười khẽ: “Vậy điều em ấy đi rèn luyện, tương lai anh cùng em ấy đến Nam Cực xem chim cánh cụt cũng không thành vấn đề nhỉ.”
“Tại sao tôi lại cùng cậu ấy đi đến Nam Cực?” Tự Phương không biểu cảm trả lời một câu.
“Thì ra anh Thành Nhất đã quên rồi…” Đông nói vô cùng nhỏ, như là đang thì thào.
Tự Phương đứng gần nên nghe thấy, lúc này hắn mới nhớ mình đã từng nói với Đông hắn rất thích tàu thủy, thám hiểm các vùng cực bằng tàu thủy là giấc mộng của hắn, còn luôn nói chờ hắn lớn lên nhất định phải đến Nam Cực xem một chút. Không nghĩ tới khi hắn đã sớm quên giấc mộng này mà vẫn có người còn nhớ… Trong chốc lát, trong lòng xuất hiện đủ mọi cảm xúc, không biết trả lời Đông thế nào.
Đông cũng không hỏi hắn, cậu chỉ tự nói một câu như thế, rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Đối với mấy chữ ‘anh Thành Nhất’ Đông đột nhiên nói ra, Tự Phương ngây ngẩn cả người, đó là xưng hô từ khi Đông trở về nhà Bạch Xuyên chưa bao giờ gọi lại trước mặt hắn.
Lúc này mặt Đông mang vẻ đùa cợt và nụ cười không để tâm, không hề giống với cậu bé tươi cười hồn nhiên ngày xưa nhưng ngũ quan lại mơ hồ nhìn ra bóng dáng của quá khứ. Tự Phương không giữ được nhịp tim đập nhanh và trở nên loạn nhịp…
“Anh Thành Nhất, nếu anh cầu xin tôi để cho Kính Ngôn trở về, nói không chừng tôi sẽ đồng ý!” Đông lại nói một lần, nụ cười càng sâu, ý cười ẩn giấu lại càng sâu.
“Cậu muốn tôi cầu xin như thế nào?” Tự Phương bật thốt lên hỏi.
“Ừm…” Cơ thể Đông nghiêng tới trước, hai tay chống cằm, suy nghĩ một lát: “Dùng cách mà anh thấy có thành ý nhất.”
Tự Phương nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu trên đất, lớn tiếng nói: “Chủ tịch, xin cậu buông tha thiếu gia Kính Ngôn, một ngày Tự Phương còn sống sẽ tùy cậu sử dụng.”
Tự Phương đợi rất lâu cũng không đợi được đáp án, trong lòng hắn đoán Đông chỉ nổi hứng trong chốc lát, trêu chọc hắn nhưng nghĩ đến có một chút hi vọng hắn liền không dám nhúc nhích, chỉ có thể lẳng lặng chờ đáp án.
“Anh đứng lên đi!” Cuối cùng Đông cũng lên tiếng.
Tự Phương ngẩng đầu nhìn Đông, cậu đã xoay vòng chiếc ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Bảo Kính Ngôn soạn một bản kế hoạch kinh doanh năm sau, chỉ cần tôi hài lòng, cậu ấy có thể được điều đến Tokyo.”
Vậy cũng tương đương… Trong đầu Đông vẫn có ý không muốn gọi Kính Ngôn trở về, vậy thì… Đúng là hắn bị đùa giỡn… Tự Phương nắm chặt tay kiềm chế xúc động của mình.
“Nhưng xét thành ý của anh, anh có thể giúp em ấy làm.” Đông lại bỏ thêm một câu.
“Có ý gì?” Tự Phương không thể nhìn thấu biểu cảm của Đông, hắn thật sự không đoán được dụng ý của cậu.
“Ý trong lời nói. Anh có thể giúp em ấy, toàn bộ tư liệu, số liệu bao gồm kế hoạch gần nhất hay thậm chí là báo cáo tài vụ của công ty, nếu anh cần đều có thể sử dụng.”
Tự Phương vẫn rất thắc mắc, hắn hoàn toàn không tin Đông có lòng tốt như vậy, im lặng một lúc mới hỏi: “Thật chứ?”
Đông trầm giọng cười: “Anh không cần biết ơn tôi, dù sao cho dù tôi không đồng ý thì anh cũng sẽ lén lút hỗ trợ, tôi cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền.” Nói xong vung tay lên: “Đi ra đi! Đề án trên bàn tôi kí rồi, anh cũng mang ra đi.”
Nghe thấy âm thanh Tự Phương đóng cửa rời đi Đông mới xoay ghế lại, người ngã ra sau, trông cậu thật cô đơn và tĩnh mịch.
“Số của Kính Ngôn thật tốt, có người vì cậu mà cả tôn nghiêm cũng vứt bỏ…”
~Hết chương 28~