Tuy là quy mô của tập đoàn Bạch Xuyên không nhỏ nhưng so với Hội Tam Hoàng thì vẫn kém một chút nên làm sao có thể chịu nổi sự đối phó nghiêm túc của Hội Tam Hoàng. Chưa nói đến còn có Đông, một cao thủ kinh doanh biết hết tất cả việc làm ăn của tập đoàn Bạch Xuyên. Ngắn ngủi chỉ có ba tháng, tập đoàn Bạch Xuyên lâm vào hoàn cảnh khó khăn trước nay chưa từng có.
Mỗi ngày Đông đều uống thuốc được gửi đến hàng tháng từ phòng thí nghiệm nhà Bạch Xuyên, tháng này lại đổi thành Tự Phương tự mình mang đến.
Trong văn phòng, Đông ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, nhàn nhạt bắt chuyện với Tự Phương: “Làm phiền anh tự mình mang đến, cảm ơn anh.”
Tự Phương cầm lọ thuốc trên tay nhưng không hề có ý đưa cho Đông: “Cậu buông tha cho nhà Bạch Xuyên đi!”
Đông cười cười: “Dựa vào cái gì? Thuốc trong tay anh sao?”
Tự Phương nắm chặt thuốc kia, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.
“Anh Thành Nhất, anh có biết đó là thuốc gì không?” Giọng Đông nhẹ nhàng cất lên.
Một tiếng anh Thành Nhất làm Tự Phương nhớ lại ngày trước, người trước mắt cũng là đứa nhỏ mà anh từng che chở. Thực sự anh cũng không muốn làm tổn thương cậu ta, nhưng mà… Còn một người quan trọng hơn cần anh bảo vệ!
“Anh biết!” Đông cúi đầu nở nụ cười: “Nhưng chắc là anh không biết, cho dù có thuốc này thì tôi cũng chỉ sống nhiều hơn được ba năm… Cái gì tôi cũng không có, chỉ muốn đoạn thời gian ngắn cuối cùng trong đời có thể hoàn toàn thuộc về mình. Chỉ là mong muốn nhỏ bé thấp kém như thế, lại bị anh và Bạch Xuyên Kính Ngôn không lưu tình chút nào đạp nát!” Giọng Đông trở nên lạnh lẽo: “Vì thế, tôi đánh cược trên chính mạng sống của mình, anh nói xem tôi có buông tha cho nhà Bạch Xuyên không?”
Ba năm… Có thể thấy Tự Phương đã bị dọa bởi chuyện anh vừa nghe. Anh nhìn Đông, cảm xúc trong mắt anh lúc đầu là kinh ngạc, sau lại chuyển thành thương hại, đau lòng.
Để thuốc trước mặt Đông, Tự Phương quỳ xuống: “Đông, cậu buông tha cho Kính Ngôn đi! Tất cả mọi chuyện đều do tôi làm, em ấy không biết bất kì cái gì.”
Đông cầm thấy lọ thuốc lên ngắm nhìn, hình như cậu đang nghĩ đến chuyện gì, lát sau mới nói: “Anh Thành Nhất, tôi chưa bao giờ hoài nghi việc anh sẽ phản bội tôi.”
Tự Phương lập tức ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Đông có chứa ý xin lỗi nhưng lại không có hối hận.
Đông nhẹ nhàng bật cười: “Ngay lần đầu tiên anh vì Kính Ngôn mà quỳ gối trước mặt tôi thì tôi đã biết. Cho dù anh nói cả đời đều sẽ mặc cho tôi sai khiến nhưng vì cậu ta, đến tôn nghiêm anh cũng bỏ qua thì có cái gì anh không thể làm. Chưa nói đến, cũng là do tôi khiến anh không thể không phản bội.”
Vẻ mặt Tự Phương chuyển từ hổ thẹn, áy náy thành nghi hoặc, khó hiểu.
Tiêu cự mắt lướt qua Tự Phương, ánh mắt và giọng Đông nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện: “Anh Thành Nhất, trước đây anh là người duy nhất tốt với tôi, tôi cũng không còn gì để có thể trả ơn anh, khả năng duy nhất của tôi chính là giúp anh đạt được ước nguyện. Đúng là tôi không tốt với Kính Ngôn, một mặt chấp nhận yêu cầu của Bạch Xuyên lão gia (Bạch Xuyên Chính Nhân), mặt khác lại muốn Kính Ngôn không thể rời anh được.” Nói tới đây, ánh mắt quay về trên người Tự Phươngchuyển thành sắc bén: “Tôi chấp nhận phản bội của anh và Kính Ngôn, nhưng không thể dễ dàng tha thứ việc các người bán đứng tôi. Tôi đã trả hết nợ cho anh, bây giờ tôi chỉ đòi lại những gì nhà Bạch Xuyên thiếu tôi mà tôi.”
“Nhưng Kính Ngôn vô tội!” Tự Phương vội vàng bào chữa cho Kính Ngôn.
“Vậy còn tôi? Tôi thì bị trừng phạt đúng tội sao?” Sắc mặt Đông chìm xuống, trầm giọng lạnh lẽo nói: “Tôi và mẹ ở nhà Bạch Xuyên nhận hết tất cả ức hiếp thì tôi không vô tội sao? Sau khi mẹ mất, tôi bị đưa đến phòng thí nghiệm để làm vật thí nghiệm thì tôi không vô tội sao? Hoàn thành lời hứa với nhà Bạch Xuyên, cuối cùng lại bị bán đứng… Tôi không vô tội sao? Người không có tư cách nói mình vô tội với tôi nhất chính là nhà Bạch Xuyên!”
Tự Phương lặng im, dáng người quỳ thẳng tắp cũng sụp xuống.
“Anh đi đi.” Đông bình tĩnh nói: “Tôi với nhà Bạch Xuyên không có gì để nói, cho dù bọn họ cho anh đến cũng vậy thôi.” Khẽ thở dài: “Anh Thành Nhất, đây là lần cuối cùng tôi gọi anh như thế. Từ nay về sau, tôi với anh… Là đối thủ.”
Tự Phương vẫn như cũ không chịu đứng dậy, dường như đang lo lắng gì đó. Qua một khoảng thời gian giằng co kì lạ trong im lặng, Tự Phương mới ngẩng đầu lên, trong mắt anh có một loại đau đớn kiên quyết hạ quyết tâm.
“Nếu… Tôi cho cậu biết tung tích của mẹ cậu thì sao?”
Lạnh lùng xùy một tiếng, Đông nói: “Anh cho là một cái bia mộ có ý nghĩa gì với tôi sao? Tôi… Đã sớm không còn tin vào quỷ thần!”
“Mẹ cậu không hề chết.” Tự Phương nói.