Tiểu Ma Bạc Hà
Rời khỏi phòng, Cẩm không nhịn nổi nắm chặt tay lại.
Cậu… Thật sự đã quên tất cả sao?
Đó là lần đầu tiên anh bỏ mặc lái xe và vệ sĩ thành công, tuy rằng chỉ có mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi…
“Này, cởi áo khoác của cậu ra!”
Từ trước đến nay không ai dám dùng giọng điệu này để nói với anh, Cẩm liếc nhìn người vừa liều mạng lên tiếng đang ngồi chồm hổm trong góc kia.
Xem ra tuổi nhỏ hơn anh một chút, ngũ quan nho nhỏ tinh tế, hơn nữa còn có đôi mắt hẹp dài, chăm chú nhìn lên cao có vẻ cực kì xinh đẹp.
Cậu bé ôm một con mèo nhỏ, thân mình nho nhỏ nằm trong ngực cậu run rẩy lạnh lẽo.
Nhìn thấy Cẩm không hề cử động, giọng nói cậu bé kia vô cùng mất kiên nhẫn: “Cậu là người của gia đình có tiền, quần áo nhiều mặc không hết, mất đi một cái áo cũng không được sao?”
“Vậy còn cậu? Sao không lấy áo của bản thân mình cho nó?” Hiếm có lúc Cẩm nói chuyện với một đứa nhóc, lời nói có chút ngang ngược.
“Mắt cậu bị mù à? Quần áo của tôi cũ nát như vậy, nhìn qua là biết nếu tôi cho Tiểu Hoa áo khoác, mùa đông tôi sẽ bị đông chết!” Cậu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cao, kiêu ngạo như hoàng tử nhỏ, không hề thẹn thùng với tính keo kiệt của mình.
Cẩm cẩn thận đánh giá, tuy là quần áo của cậu rất sạch sẽ, chất vải cũng không tệ nhưng tay áo bị mất một đoạn, cổ tay áo cũng bị sờn, đúng là bộ quần áo được mặc từ rất lâu.
So sánh với cậu, thậm chí anh còn muốn cởi hết đồ ra tặng cho cậu.
Cẩm cởi áo khoác đưa cho cậu, cậu cẩn thận bao lấy con mèo con, đặt nó vào trong cái hộp giấy bên chân.
Nhẹ giọng nói với nó: “Mày phải ngoan ngoãn nha, ngày mai tao quay lại thăm mày, thời tiết rất lạnh, đừng chạy lung tung đó biết không?”
Không biết con mèo kia nghe có hiểu không mà mở to mắt, nhìn cậu kêu meo meo.
Vuốt ve mèo con, trên mặt cậu bé tràn ngập vui vẻ, nụ cười của cậu tỏa sáng, sáng lấp lánh, Cẩm không dám chớp mắt, nghĩ trong lòng, đây là khuôn mặt tươi cười đẹp nhất anh từng thấy.
Con mèo kia có vẻ xa lạ với việc được vuốt ve, nó nghe cậu nói rồi lại cọ vào tay cậu, sau khi quen thuộc rồi thì cực kì thích thú, cuối cùng thỏa mãn nằm xuống.
Nhìn mèo con vui vẻ, cậu cũng cao hứng, trên mặt không còn xa cách như vừa rồi cười meo meo với Cẩm: “Cám ơn cậu!”
“Không có gì. Phải rồi, tên của cậu là gì?”
Cậu nghĩ một lúc mới nói: “Kỷ Hướng Đông Sơn, cậu gọi tôi là Đông được rồi.”
Cẩm lẩm bẩm tên cậu mấy lần, nghĩ tới lời cậu vừa nói với mèo con, trong lòng anh mang theo chờ mong hỏi: “Đông, ngày mai cậu trở lại đây phải không?”
“Ừm.” Đông lên tiếng.
“À… Ngày mai tôi mang một ít thức ăn cho mèo đến đây… Còn hộp giấy kia cũng không tốt lắm, trời mưa thì nguy…” Cẩm ngồi xổm xuống bàn bạc với Đông.
Ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt Đông có sự mong chờ: “Cậu có thể đem nó về nuôi không?”
Cẩm nghẹn họng, đem về nuôi thì cũng được nhưng mà giống mèo trong nhà anh nuôi là giống mèo quý, một con mèo lai tạp như vậy xuất hiện trong nhà…
“Không được sao?” Đông thất vọng gục đầu xuống.
Nhìn biểu tình của Đông, không biết tại sao Cẩm lại thốt ra: “Có thể…” Nhận ra được mình nói quá nhanh, anh vội vàng sửa lại: “Chắc là được, tôi về hỏi lại, ngày mai, giờ này ngày mai sẽ trả lời cậu.”
Ngày hôm sau, Cẩm mang một bao lớn những bộ đồ mới tinh anh chưa mặc qua đi tới chỗ hôm qua, con mèo vẫn ở đó nhưng không nhìn thấy Đông, đợi đến nửa đêm cũng không thấy người, vài ngày sau đó anh cũng không đợi được cậu.
Con mèo ở trong hẻm được anh mang về nhà đã sắp làm bà nội mà đứa trẻ kia không chỉ quên giao ước của bọn họ mà còn quên luôn anh.
~Hết chương 3~