Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
“Chuyện này tất nhiên không có gì lớn, nhưng không chỉ là lười biếng thôi mà tính tình cũng bắt đầu thay đổi, tính tình thay đổi, tật xấu cũng thay nhau đến.” Điền Thôn nói hết mới ngừng lại.
Không phải Cẩm không chú ý tới Đông lười đi, gầy hẳn, cũng không muốn ăn, chẳng qua anh nghĩ là do mùa hè nóng bức nên mới như thế, bây giờ nghe Điên Thôn nói lại thấy không đúng lắm. Nếu cẩn thận nhìn kĩ lại sẽ phát hiện Đông tiều tụy không ít, ngay cả hốc mắt cũng bắt đầu thâm đen làm anh không nhịn được nhíu mày.
“Chắc là trước kia cậu ấy luôn ngồi phòng máy lạnh, tạm thời không thích ứng được loại thời tiết này.” Điền Thôn vừa nói vừa dò xem sắc mặt Cẩm.
“Lúc này mà còn muốn hưởng thụ như thế!” Cẩm hừ lạnh, sau đó nói: “Xem ra chỉ giao cho cậu ta chăm sóc mèo quá nhàn nhã, trong nhà không còn công việc gì khác sao?”
Mới vừa rồi còn nói lười biếng một chút cũng không sao, bây giờ lại chê công việc của người ta quá nhàn nhã, tất nhiên Điền Thôn biết Cẩm không thật sự chê công việc của Đông quá ít, chẳng qua là anh muốn tìm thêm chuyện để cho cậu vào trong nhà làm, có máy lạnh mát mẻ chút.
Bày ra bộ dạng suy nghĩ nghiêm túc một hồi Điền Thôn mới đáp lại: “Ma Mĩ nói bà ấy đã lớn tuổi, muốn về hưu, chỉ là tôi nghĩ thiêu gia đã quen ăn đồ ăn của bà ấy, Chức Hương tiểu thư đang mang thai cũng không tiện đổi đầu bếp nên không đồng ý, nếu như có thêm người giúp đỡ, vậy thì tốt rồi.”
Cẩm cũng giả bộ lo nghĩ một lúc mới gật đầu: “Trong nhà cũng cần Đông đến hỗ trợ, vậy thì chiều nay để cho cậu ấy vào trong nhà giúp đỡ đi!”
Điền Thôn gật đầu tán thành.
Sau đó Cẩm lại dặn dò: “Tôi nghe nói người mang thai thích đồ ngọt, ông nói với Ma Mĩ chuẩn bị một hai phần bánh ngọt cho Chức Hương mỗi ngày đi!”
Điền Thôn cúi đầu, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, ngươi mang thai khẩu vị có thay đổi nhưng không hẳn sẽ thích ăn đồ ngọt, hơn nữa thời gian gần đây Chức Hương ăn cái gì cũng đều nôn ra, hương vị ngọt ngào của bánh ngọt cũng không thể nào nuốt nổi, mấy món bánh ngọt này ngoài thì nói là chuẩn bị cho Chức Hương nhưng chính xác là ngầm chuẩn bị cho người thích ăn đồ ngọt nào đó!
Cẩm hắng giọng nói: “Chiêu Tài với Tiến Bảo nhiều lông chắc cũng sợ nóng, để bọn nó cùng nhau chuyển vào một phòng ở nhà chính cũng được.”
Tiến Bảo chính là mèo của Chức Hương, lẽ ra nó tên là Ruth, Đông chê tên của nó với tên Chiêu Tài không hợp với nhau nên sửa thành Tiến Bảo, cứ như vậy một con meo Ba Tư cao quý, yểu điệu, đắt tiền liền có một cái tên thô tục như thế, cũng chỉ có cậu mới có thể gọi như vậy, ấy mà con mèo đã được gọi là Ruth nhiều năm cũng không có ý kiến gì, mặc cho Đông kêu loạn.
Mèo đã được tỉa lông từ sớm, huống chi nhiều năm đều trải qua như vậy, chẳng lẽ năm nay lại đột nhiên sợ nóng, Cẩm hoàn toàn không sợ hai con mèo kia bị nắng đốt cháy mà chính xác là anh đang lo cho người chăm sóc mèo kia kìa.
Ông chủ sợ mất mặt không chịu nói cho rõ ràng, Điền Thôn cũng làm bộ như không hiểu, liên tục gật đầu: “Mùa hè năm nay cực kì nóng, đến Chiêu Tài cũng trở nên lười biếng, chuyển vào nhà chính cũng tốt, nếu không bị cảm nắng chúng ta lại không biết, cũng không nên để chúng nó chịu khổ.”
Bị cảm nắng… Người nhìn mệt mỏi như thế, chắc không phải đã bị cảm rồi chứ!
Cẩm giật mình, mở miệng nói: “Mới phơi nắng có một chút mà tôi đã thấy đau đầu, không phải trước kia lúc còn ở tiệm xoa bóp tiểu Mộ nổi tiếng là thầy thuốc sao, ông nói cậu ta kê một phương(bài thuốc)trà lạnh giải nhiệt, tối nay tôi uống thử xem có tác dụng không.” Cẩm bày ra bộ dạng trầm ngâm, một lát lại nói: “Tuổi của quản gia cũng không nhỏ, thời tiết cùng thật vất vả!”
Điền Thôn lập tức phối hợp với anh, xoa xoa hai bên thái dương thở dài nói: “Cũng đúng! Người đã già rồi, trở nên vô dụng, chỉ mới đứng một lát đã không chịu nổi.”
Cẩm hài lòng gật đầu, thẳng thắn nói: “Nếu đã nấu thuốc thì nấu nhiều một chút, để cho mọi người cùng uống một ít.”
Điền Thôn cười thầm trong lòng, trên mặt lại không dám tỏ vẻ gì, chỉ nói ông đã nhớ rồi.
Tuy đã sắp đến hoàng hôn nhưng mặt trời vẫn rất gay gắt, Cẩm mới đứng có một lát mà mồ hôi đã thấm ướt cả người, anh cũng để ý tới người đang ngủ kia, mồ hôi trên trán vã ra liên tục, mặt mày nhăn nhó cũng chưa từng giãn ra, nhìn qua rất không thoải mái… Tim anh nhói lên…
“Đem Chiêu Tài và Tiến Bảo vào nhà chính đi.” Cẩm dặn dò xong liền xoay người đi.
Điền Thôn đi theo phía sau hỏi: “Cho mèo vào nhà chính vậy còn cậu Đông Sơn thì sao? Có phải cũng nên vào nhà chính để chăm sóc mèo thật tốt không?”
Cẩm mím môi không nói, qua một lúc mới lạnh lùng trả lời: “Không có phòng nào ở nhà chính có chỗ cho cậu ta!”
Điền Thôn thở dài trong lòng, ông biết lần này chủ nhân đã bị tổn thương không nhẹ, Đông bỏ trốn không nói, chỉ sợ Cẩm hận nhất là tự nhiên lại lòi ra một đứa con… Đó là một loại đau đớn tàn khốc, một loại đau đớn khi giao trái tim mình cho người ta lại bị người ta khinh thường giẫm nát! Sau này đứa trẻ kia sinh ra chính là minh chứng rõ ràng nhất cho nỗi đau này.
Nếu nói Điền Thôn không tức giận Đông thì là giả, dù sao thiếu gia mình nuôi từ nhỏ đến lớn bị người ta bắt nạt đến mức này, nhưng ông cũng nhìn ra được thiếu gia của mình thật lòng thật dạ yêu người ta, nếu Đông khó chịu, chính anh cũng không thể dễ chịu được.
Haiz… Xem ra hai người này vẫn còn phải chịu đựng một thời gian nữa.