Chấp Niệm - Thiệu Ly

Chương 61: Chương 61




Edit: Tiểu Ma Bạc Hà

“Không có…” Cẩm vừa mới mở miệng liền nhớ tới thuốc của tháng này đang nằm trong ngăn kéo tủ trong phòng anh, anh giật mình: “Có, trước kia mỗi ngày em ấy đều uống vitamin tổng hợp.”

“Chỉ sợ thuốc đó không đơn giản như vậy.” Trung Dã nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó nói: “Trong nhà còn thuốc không? Lấy đến đây cho tôi xem.”

Sau khi Cẩm vội vàng sai tiểu Mộ đi lấy, Trung Dã lại hỏi liều lượng thuốc Đông uống hằng ngày, lập tức cho cậu uống thuốc, không lâu sau đó cậu liền yên tĩnh lại.

Cẩm thấy vậy không khỏi siết tay, mắng: “Nhà họ Bạch Xuyên này lại dám dùng thuốc khống chế em ấy!”

Trung Dã vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Đông, sau khi thấy cậu chầm chậm thả lỏng chìm vào giấc ngủ mới nói với Cẩm: “Không sai.”

“Cậu biết đó là thuốc gì không? Có thể bỏ được không?”

“Hiện tại tôi không thể trả lời cậu.” Trung Dã lấy ra một kim tiêm, rút một ống máu từ tay Đông, sau đó lại lấy ra mấy viên thuốc trong lọ mới tiếp tục nói: “Chờ tôi phân tích chi tiết thành phần máu và thành phần của thuốc mới biết được câu trả lời.”

Từ khi bế Đông vào đây cho tới bây giờ mày của Cẩm chưa từng giãn ra, bây giờ lại càng xoắn lại thành đoàn.

Trung Dã vỗ vai anh, an ủi: “Chờ có kết quả xét nghiệm thì mọi chuyện đều có thể giải quyết.”

Cẩm cũng chỉ có thể gật đầu.

Trung Dã chuyển chủ đề: “Nghe nói Chức Hương có dấu hiệu sẩy thai, có cần tôi qua đó xem không?”

“Người ta đã không mời cậu chính là vì sợ bị cậu vạch trần sự thật, cậu còn muốn đi xem náo nhiệt làm gì!” Cẩm lạnh lùng nói.

“Đó cũng là con của cậu, nói chung vẫn nên cẩn thận.” Trung Dã vừa dọn dẹp dụng cụ vừa nói.

Cẩm khẽ thở dài, tầm mắt chuyển đến người nằm trên giường, nói: “Mục đích để Chức Hương sẩy thai đang nằm ở đây! Cô ta muốn mượn đứa con kia một bước lên trời, làm sao dám làm hại lợi thế quan trọng nhất của mình chứ.”

“Với cậu thì sao?” Trung Dã cười hỏi: “Chẳng lẽ lợi thế kia đối với cậu không có chút quan trọng nào?”

Cẩm xoay đầu lại, bên môi lộ ra nụ cười vô cảm: “Tôi hoàn toàn không muốn đánh cược cùng cô ta, lợi thế của cô ta với tôi mà nói không những không quan trọng mà còn chẳng có chút ý nghĩa nào.”

“Thật là vô tình!” Trung Dã lắc đầu thở dài.

“Quả thật tình cảm của tôi rất ít.” Anh dùng hai tay ôm lấy bàn tay Đông, đặt ở cằm mình, nhìn người vẫn đang chìm trong giấc ngủ, khóe môi anh lộ ra nụ cười dịu dàng: “Ít đến mức chỉ đủ cho một người…”

Trung Dã làm bộ xoa xoa tay, dùng giọng điệu chế nhạo: “Buồn nôn muốn chết!”

Cẩm liếc xéo Trung Dã, cười mắng: “Cậu cút đi! Đứng đây một lát nữa tôi sẽ không trả tiền cho cậu.”

=========Phân cách Cẩm sến không chịu nổi============

Trung Dã mang kết quả xét nghiệm đến, lại chẳng phải là tin tức tốt lành gì, ngược lại còn khiến tâm trạng Cẩm trở nên lo lắng hơn.

Nghe Trung Dã giải thích xong, Cẩm lại nói: “Tôi không hiểu ý của cậu.”

Không phải Cẩm thật sự không hiểu mà là không muốn hiểu, giống như tất cả những hình ảnh mơ hồ tồn tại trong lòng anh trước kia đều dần dần lộ rõ, nhưng trong quá trình đó, anh cũng càng lúc càng hiểu được những hình ảnh đó quá mức đáng sợ, đáng sợ đến mức anh tình nguyện mãi mãi không biết tới.

Trung Dã có thể hiểu tâm trạng của Cẩm, anh ta trầm giọng thở dài: “Nói đơn giản là không phải Đông bị nghiện thuốc bình thường mà trong cơ thể cậu ấy tích trữ thuốc, nhiều đến mức cậu không thể tưởng tượng được, quá nhiều thuốc cùng tụ lại một chỗ đã tạo thành thuốc độc.”

“Vậy thì giải từng thứ từng thứ một đi!” Cẩm khẽ quát.

Trung Dã lắc đầu: “Đây chưa phải là tệ nhất, không ổn là những loại thuốc này không những tích tụ mà còn khống chế lẫn nhau tạo thành một thế cân bằng kinh khủng trong cơ thể cậu ấy, như là những miếng gỗ lộn xộn chồng lên nhau, chỉ cần lấy ra một miếng hay chỉ dùng một lực đẩy nhẹ, hậu quả đều không thể đoán trước được.”

Khó trách em ấy bị thương vẫn kiên quyết muốn tới bệnh viện nhà Bạch Xuyên, khó trách một vết đao không nguy hiểm đến tính mạng lại phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt vài ngày, khó trách miệng vết thương ngày qua ngày vẫn không khỏi…

“Vậy còn thuốc em ấy uống thì sao?” Nhớ tới vitamin mỗi ngày Đông đều uống, Cẩm vội vàng hỏi.”Chẳng lẽ đó không phải là thuốc giải sao?”

“Không phải.” Trung Dã quả quyết nói: “Công dụng lớn nhất của thuốc đó chính là làm tê liệt hệ thần kinh, giảm bớt đau đớn, hơn nữa cũng làm chậm lại hoạt động của các bộ phận thần kinh, thành phần của thuốc không chỉ không thể giải độc, ngược lại nó còn là một loại độc khác.”

“Tê liệt hệ thần kinh, giảm bớt đau đớn…” Cẩm nhớ tới cuộc sống của anh và cậu lúc trước, không nhịn được thốt lên: “Khó trách mỗi buổi sáng trước khi uống thuốc tuy là tinh thần của em ấy hơi kém nhưng làn da cực kì mẫn cảm, sau khi uống thuốc tinh thần lập tức tốt lên nhưng cảm giác lại chậm chạp…”

Cẩm chưa từng nghĩ tới chuyện trước giờ anh không quá chú ý lại ẩn giấu một tin tức kinh người như thế, còn có đau đớn không thể tượng tưởng nổi trên người Đông.

“Vậy thì đúng rồi.” Trung Dã đưa ra kết luận: “Làm tê liệt hệ thần kinh có thể giảm bớt đau đớn khi cậu ta bị độc phát.”

“Nhưng… Tại sao lại thành ra như vậy?” Cẩm hoang mang nói: “Cho dù nhà họ Bạch Xuyên muốn dùng thuốc khống chế em ấy thì cũng không cần dùng nhiều loại thuốc khác nhau như vậy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.