-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
Trước kia dù cho anh thừa nhận mình đã chìm đắm thật sâu, dù cho anh thừa nhận mình yêu Đông nhưng cũng không thể không oán hận một người vô tình như cậu, nhưng bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu được là không liên quan gì đến yêu hay hận mà chỉ vì cậu hoàn toàn không có được đoạn kem đánh răng cuối cùng ấy. Vậy, khi cậu biết được lượng kem đánh răng còn lại của cậu nhiều hơn cậu tưởng tượng rất nhiều thì có phải cậu sẽ chia một ít ra cho những việc khác hay không? Ví dụ như… Tình cảm…
Cẩm vừa ngẩng đầu lên, anh gần như muốn nói hết cho Đông rằng độc trong người cậu đã được giải, cậu đã không khác gì một người bình thường nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đã bỏ hết mọi trói buộc mà tươi cười cực kì thoải mái kia thì lời gì anh cũng không thể thốt lên được nữa.
Bởi vì Cẩm biết rõ anh không cần người đối diện vì biết ơn anh mới yêu anh để báo đáp. Anh cũng không đủ nhẫn tâm để có thể dùng ơn nghĩa tạo ra một cái lồng nhốt cậu vào đó một lần nữa…
Suy nghĩ cứ xoay vòng trong đầu, Cẩm hỏi: “Gần đây em có bị tái phát bệnh không? Cơ thể có thoải mái hay không.”
“Không có.” Đối với sự thay đổi trong cơ thể mình, không phải là Đông không hề có cảm giác nhưng cậu đã không đếm được bao nhiêu lần cơ thể mình bị biến đổi vì làm vật thí nghiệm thuốc vậy nên cậu đều đổ hết lí do vào chuyện thí nghiệm thuốc thì cơ thể mình lại biến đổi.
“Thuốc trước kia Trung Dã đưa cho em, em có uống đúng hạn không?” Cẩm lại hỏi.
Đông gật đầu, tuy là cậu đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết nhưng có thể không đau thì vẫn nên không đau.
“Vậy bây giờ cũng sắp ăn xong rồi, tôi để thuốc ở đây, dù cơ thể em không có gì khác thường nhưng cũng phải uống đúng giờ có biết không?”
Thứ Đông mang đi tất nhiên không phải là thuốc giảm đau gì mà là thuốc Trung Dã đặc chế riêng cho cậu, phần lớn là thuốc bổ điều dưỡng cho cơ thể, tuy là độc đã được giải nhưng dù sao cơ thể cậu đã bị độc hại rất nặng, sức khỏe cũng yếu hơn người bình thường. Đáng ra là bây giờ cậu không uống cũng không sao nhưng Cẩm nhìn cuộc sống cực khổ của cậu anh làm sao yên tâm được, tốt nhất cậu vẫn nên uống thêm một thời gian nữa.
Đông chỉ lo cho cái nồi lẩu, cũng không biết cậu có nghe hay không mà không đáp lại câu nào, thấy nồi lẩu sôi lên liền múc một chén để xuống trước mặt Cẩm: “Lẩu phải ăn nóng.”
Cẩm thuận tiện giữ tay cậu lại, hỏi: “Lời tôi vừa nói em có nghe thấy không?”
Đông bĩu môi, miễn cưỡng nói: “Tôi cũng đâu có bị điếc.”
“Câu trả lời?”
“Cái này có gì hay mà trả lời, ai lại không muốn sống thoải mái.” Cậu liếc Cẩm, có chút khiêu khích: “Thuốc của Trung Dã có hiệu quả hơn thuốc của nhà họ Bạch Xuyên, đã có người cho thuốc thì sao tôi lại phải tiếc thuốc chứ!”
Cẩm bật cười, anh nghiêng người lên trước, quyến rũ cậu: “À, nói đến thoải mái, em có nhớ tới tay nghề xoa bóp của Tiểu Mộ không?”
Ừ… Thật là nhớ… Nhớ tới cảm giác cả người thoải mái khi Tiểu Mộ xoa bóp, ánh mắt cậu không nhịn được híp lại.
Giọng nói trầm thấp của Cẩm cố ý hạ nhẹ xuống, thêm vào một chút cám dỗ: “Chiêu Tài, Tiến Bảo cũng rất nhớ em, chắc là em cũng rất nhớ bọn nó!”
Hai con vật nhỏ kia rất biết làm người ta yêu thương, một con lười biếng nằm trên người cậu, một con khác thích đi vòng vòng quanh chân cậu… Đúng là có chút nhớ…
Thấy ánh mắt Đông càng híp lại, Cẩm không nhịn được nói tiếp: “Ma Mĩ nói, có mấy món bánh ngọt phải ăn ngay lúc làm ra mới ngon, đáng tiếc em ở xa, không thể làm cho em ăn…”
Bánh ngọt của Ma Mĩ… Chỉ mới nghĩ thôi đã làm nước miếng cậu chảy dài ba thước…
Ngay lúc Đông nuốt nước miếng, Cẩm lại nhẹ nhàng hỏi: “Khi nào em đến nhà họ Cẩm thăm bọn họ?”
Nghe thấy mấy chữ nhà họ Cẩm, ánh mắt Đông liền trở lại bình thường. Cậu bưng chén của mình lên, không nhìn Cẩm, cũng không trả lời anh.
Cẩm đã sớm chuẩn bị tâm lý, anh cũng không thúc giục cậu, không ép cậu mà chỉ nhẹ giọng nói: ” Khi nào em muốn đi thì nói với tôi một tiếng, tôi tới đón em.”
Đông giương mắt nhìn Cẩm, cậu có chút nghi ngờ. Như vậy không giống tác phong của anh, cậu nhướng mày, mỉa mai nói: “Không ép buộc? Không dụ dỗ? Không có trao đổi điều kiện?”
Cẩm cười lớn: “Nhà của tôi tốt như vậy mà còn phải ép buộc, dụ dỗ hay ra điều kiện trao đổi với em nữa hả? Thích tới hay không thì tùy em!”
Thật ra Cẩm cũng không nghĩ gì nhiều, anh chỉ có ý muốn ở cùng với Đông, anh không tin Đông không có chút tình cảm gì với anh, chẳng qua là trước kia cậu chỉ cần duy nhất ‘tự do’, vậy nên những tình cảm khác sẽ trở nên mờ nhạt.
Bây giờ anh trả lại tự do mà cậu muốn có cho cậu, để cậu không cần phải cố gắng hết sức để giành lấy tự do cho mình thì tự nhiên cậu sẽ chú ý tới những thứ khác… Việc bây giờ anh phải làm chính là làm cho tình yêu của mình trở nên dễ thấy một chút để cậu lúc nào cũng có thể nhìn thấy.
Quả nhiên, nghe thấy Cẩm nói mấy lời đó Đông như trút được gánh nặng, cậu nở nụ cười: “Anh hãy về cảnh báo trước với Tiểu Mộ là tôi muốn tìm cậu ta đòi nợ đi, một tỷ yên đủ để cậu ta xoa bóp đến hết đời!”
Cẩm nghe xong cũng cười ha ha lên: “Được, tôi nhất định sẽ về cảnh báo cậu ta.”
Tâm trạng của hai người đều tốt, một nồi lẩu nho nhỏ qua hai ba lượt đã thấy đáy. Cẩm ăn còn chưa đủ, cháp cháp lưỡi: “Cứ thế hết như vậy hả? Tôi còn chưa có ăn no nữa!”
Đông trừng mắt liếc anh một cái: “Thức ăn trong vài ngày của tôi mà anh ăn hết trong một ngày, còn chưa no? Heo đầu thai cũng không ăn như anh!”
“Em từng thấy con heo nào biết tiêu tiền sao?” Cẩm dịu dàng cười: “Đi, tôi mời em ăn một bữa nữa!”
Đông cũng không từ chối, cậu chớp mắt, cười nói từng chữ: “Được, tôi phải đi nhìn xem heo tiêu tiền thế nào!”
Một câu nói gán cho anh thành heo một cách triệt để, nhưng nhìn thấy Đông cười thoải mái như vậy, Cẩm nghĩ, làm một con heo thượng đẳng biết tiêu tiền cũng không có gì quan trọng.