-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
-Beta: Yue Yue-
Nếu không có người ở thì tại sao lại để tôi ở đây?” Cuối cùng Đông vẫn đem bực bội trong lòng cậu nói ra.
Cẩm im lặng, anh mím môi mãi không trả lời.
Loại im lặng này đối với Đông mà nói thật sự rất khó chịu, cứ như thể cậu đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc mà tất cả người trên thế giới này đều biết.
Im lặng như vậy làm cổ tay Đông như có người siết chặt, nỗi buồn dâng lên làm cổ cậu tắc nghẹn, không khí trong lồng ngực như bị hút đi mất.
Đông hít thật sâu, giả vờ như không quan tâm: “Quên đi, nơi này cũng được.”
“Nói thừa, nhà họ Cẩm có nơi nào không tốt!” Cuối cùng Cẩm cũng đáp lại một câu nhưng đáng tiếc lại chẳng liên quan.
Đông hừ một tiếng rồi lại đưa mắt nhìn về hướng cánh rừng bên ngoài, lười biếng gối đầu lên đầu gối ý nói cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.
Im lặng lại bao trùm, không biết qua bao lâu Đông mới nghe thấy Cẩm thở dài nói: “Em có biết ý nghĩa của căn phòng kia hay không?”
“Ý nghĩa duy nhất của nó chính là phòng của Đông Sơn Kỉ Chi tôi.” Nói xong vẫn chưa hết giận tuyên bố thêm một câu nữa: “Của tôi!”
Cẩm không nhịn được bật cười, đó là nụ cười bất đắc dĩ nhưng cũng là nuông chiều, ánh mắt anh tràn ngập nhu tình: “Cái em muốn nhất định tôi sẽ cho em nhưng em phải hiểu căn phòng đó không đơn giản chỉ là một đồ vật.”
“Phí lời!” Đông đáp lại một câu, giận dỗi nói: “Nó cũng không phải là đồ vật linh tinh gì, rõ ràng là một căn phòng!”
“Là một căn phòng, nhưng là căn phòng của người sẽ cùng tôi chia sẽ vui buồn giận hờn, cùng nhau đi hết một đời.” Cẩm cười dịu dàng: “Tôi đã từng bỏ qua sự đồng ý của em mà cố chấp khóa em vào trong đó, bây giờ tôi không muốn miễn cưỡng em, một ngày em chưa đồng ý thì căn phòng kia vẫn giữ lại cho em, em đã hiểu chưa? Chờ tới khi em thật sự muốn ở đó thì chúng ta sẽ chuyển qua.”
Đông xoay đầu lại, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của anh, đôi mắt kia như một hồ nước sâu thăm thẳm nhưng lại tràn ngập dịu dàng, cậu hoàn toàn không cần phải nghi ngờ tình cảm trong đôi mắt ấy.
“Tôi muốn ở đó! Đó là phòng của tôi!” Nói rất tùy hứng nhưng đón lấy ánh mắt của Cẩm là sự kiên quyết không thể nghi ngờ.
Tim Cẩm nóng lên, làm sao anh có thể nhịn được nữa. Anh bước nhanh lên trước cúi đầu hôn lên khóe môi khẽ nhếch kia. Đông ngây ra một lúc rồi cũng chủ động đáp lại.
Mỗi lần Đông chủ động đáp lại đều cực kì nhiệt tình, tuy đây chỉ là lần thứ hai cậu chủ động, lần đầu tiên… Anh nhớ cũng không muốn nhớ tới nó nữa, nhưng lúc này đây anh lại không nhịn được nghĩ cuối cùng anh cũng chạm đến tim của người này rồi!
=======Phân cách tuyến thần thánh=========
Trở lại căn phòng cũ, Đông cảm giác như cậu đã trải qua mấy đời… Ai nói không phải chứ! Đúng là cậu từng quay về từ Quỷ Môn Quan.
Đúng như Tiểu Mộ nói, căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngay cả cách trang trí cũng giống hệt lúc cậu rời đi. Đông nhìn quanh bốn phía, từng cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong đầu, bây giờ Đông mới hiểu khi đó cậu đã được yêu thương đến mức nào nhưng đáng tiếc cậu bị hận thù che mắt nên nhất nhất muốn có được tự do đến mức tổn thương Cẩm thật nhiều…
Quay đầu lại nhìn người vẫn luôn đi bên cạnh, người đó nhìn cậu cười khẽ, khóe mắt không dấu được tình cảm lưu luyến, ánh mắt Đông cũng trở nên dịu dàng.
Bên ngoài ban công chính là Chiêu Tài và Tiến Bảo đang chơi đùa ầm ĩ, nhìn thấy hai người trong phòng bọn nó không nhịn được nhào tới cửa kêu meo meo. Đông nhìn thấy liền đi qua mở cửa, Chiêu Tài liền nhảy lên người cậu, Tiến Bảo cũng không ngừng đi vòng vòng dưới chân cậu.
Cẩm bật cười: “Ngay cả hai con vật nhỏ đó cũng nhớ em.”
Đông nghiêng đầu, nhướng mày lên cười: “Không phải nhớ tôi nhất chính là chủ của hai con vật này sao?” Nói xong không chờ Cẩm trả lời liền ôm hai con mèo ra bên ngoài.
Vẻ mặt ngạo mạn bướng bỉnh kia làm người ta yêu thương không nói nên lời, Cẩm vui vẻ đi theo sau liền thấy Đông đứng sững người.
Thật ra thứ được giữ nguyên hoàn toàn từ khi Đông rời đi chính là nơi này, nơi đó lá đệm giường hỗn loạn, ly rượu ngả nghiên cùng với nửa chai rượu… Thứ nào cũng nhắc cho hai người nhớ tới lần triền miên cuối cùng… Và… Tượng trưng cho sự phản bội…
Đông xoay đầu lại nhìn Cẩm, mặt trắng bệch không có tí huyết sắc: “Anh… Vẫn không quên được? Hay là không muốn quên?”
Cẩm chậm rãi bước tới, ôm lấy Chiêu Tài trong lòng Đông, ngồi xuống nhìn cảnh tượng xung quanh, nói: “Không quên được, cũng không muốn quên.”
Vài chữ như một xô nước lạnh dội lên người Đông. Nếu anh đã không quên được, cũng không muốn quên vậy thì tiết mục si tình diễn mấy ngày nay là gì? Anh đang tính toán muốn bắt được cậu sau đó lại tàn nhẫn trả thù cậu? Giống như phản bội của cậu ngày trước…