Chấp Niệm - Thiệu Ly

Chương 99: Chương 99




Đáng tiếc những lời này vào tai Đông cậu lại nghĩ thành Cẩm đã nghĩ cậu lại phản bội anh một lần nữa, tuy đã chẳng còn hi vọng nhưng khoảnh khắc bị anh định tội cậu vẫn cảm thấy ngực mình như bị đánh một cú thật đau, đau đến không thể thở nổi.

Thấy sắc mặt Đông trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dáng vẻ lung lay sắp ngã, Cẩm thầm nghĩ nhanh nhanh đổi người về đây, những thứ khác không quan trọng nữa, nếu Tự Phương không chịu thương cậu vậy thì để anh đến thương cậu, nếu Tự Phương không biết quý trọng cậu vậy thì để anh quý trọng cậu.

“Để một mình Đông bước tới đây sau đó Bạch Xuyên Kính Ngôn sẽ qua đó.” Cẩm trầm trọng nói.

Lời vừa dứt, trên tay Tự Phương đã có thêm một con dao đặt ở ngực Đông: “Không được, để Kính Ngôn qua đây trước.”

Anh ngàn lần không nghĩ tới Tự Phương lại đối xử với Đông như thế, khẽ chớp mắt một cái, anh còn chưa kịp nổi giận Đông đã ngã người về phía sau tựa lên người Tự Phương trông rất thân thiết.

Cậu hơi ngẩng đầu cười nói với Tự Phương: “Anh Thành Nhất, hội trưởng Cẩm vừa mới biết được quan hệ thân thiết của chúng ta vài ngày trước, bây giờ anh lại lấy tôi để uy hiếp anh ấy có cảm thấy buồn người không?” Nụ cười không chút để ý hệt như người bị kề dao không phải là cậu.

“Anh Thành Nhất”… Mấy chữ như một cơn gió thổi bay tất cả sương mù trong lòng Cẩm, cuối cùng anh cũng biết được vấn đề nằm ở chỗ nào, trong đoạn phim Đông vẫn luôn gọi là ‘Tự Phương’, bây giờ lại gọi thân thiết là ‘anh Thành Nhất’, làm gì có người nào kích tình trên giường mà vẫn gọi tên gọi bình thường của người kia?!

Hơn nữa tuy Cẩm tin người trong đoạn phim là Đông nhưng từ đầu đến cuối đều làm anh thấy cực kì xa lạ, như là một người hoàn toàn xa lạ mượn cơ thể Đông… Đúng rồi… Hình như là cậu bị thôi miên? Hay là đã bị khống chế bằng một cách khác?

Vậy mà anh lại quên mất nhà họ Bạch Xuyên nổi tiếng nhất chính là… Thuốc! Nghĩ đến đây lòng anh thắt lại, phút chốc biến thành đau lòng.

Cố gắng để vẻ mặt mình không bị biến đổi, anh lạnh nhạt nói: “Vậy cứ để hai người bước qua cùng một lúc đi!”

Tự Phương bị một câu mỉa mai của Đông làm cho lúng túng không biết làm thế nào, hắn ta không ngờ Cẩm sẽ chịu lùi bước nhanh như thế, não hắn lập tức hoạt động, chuyện này đã không còn là đối đáp thông thường nữa, chỉ cần Cẩm vẫn còn quan tâm Đông vậy có lẽ họ có thể giữ Đông lại, tuy đã rút của Đông không ít máu nhưng làm sao bằng thí nghiệm trên cơ thể người, dù thí nghiệm không thuận lợi thì Đông cũng có thể trở thành người làm thuốc.

Tự Phương nắm thật chặt con dao trong tay, mủi dao kề sát ngực Đông không một kẽ hở: “Không được! Để Kính Ngôn qua đây trước.”

Một câu kia cũng đủ để Cẩm hiểu ý đồ của Tự Phương, bây giờ anh đã tin đoạn phim kia có vấn đề, cũng hiểu được Đông đang chịu ấm ức, làm sao anh có thể để Đông về lại nhà họ Bạch Xuyên!

Một cái nhấc tay, những họng súng cách Kính Ngôn rất xa đều hướng vào đầu cậu ta, kim loại lạnh băng làm Kính Ngôn rùng mình, sợ hãi nhìn Tự Phương.

Cẩm cười lạnh nói: “Tự Phương, muốn uy hiếp tôi cũng phải nhìn lại xem mình có đủ lợi thế hay không.”

Anh đang nhắc nhở Tự Phương, Kính Ngôn vẫn còn trên tay anh, muốn xét về tầm quan trọng, sự quan trọng của Kính Ngôn với hắn ta cũng không nhẹ hơn tầm quan trọng của Đông với anh.

Quả nhiên Tự Phương biến sắc, tuy hắn chột dạ nhưng con dao trong tay vẫn cầm rất chắc.

Cẩm giằng co với Tự Phương, hai người đều lo lắng cho con tin trong tay người kia, đều muốn tìm được điểm yếu của người kia, không khí ở đó trở nên nặng nề và căng thẳng.

Chỉ có Đông, vẻ mặt vẫn hờ hững, dường như không thèm quan tâm tới, ai cũng không biết một câu kia của Cẩm như một quả bom nổ tung trái tim cậu.

“Tự Phương, muốn uy hiếp tôi cũng phải nhìn lại xem mình có đủ lợi thế hay không” … Anh đang muốn nói cậu hoàn toàn không đủ tư cách làm một lợi thế có thể uy hiếp anh… Nhìn thấy anh và Tự Phương giằng co như thế, hoàn toàn không nghi ngờ gì…

Phải rồi! Từ trước đến giờ cậu vẫn luôn cô đơn một mình, trước kia như thế, bây giờ cũng như thế, ngay cả mẹ ruột cũng quên cậu đi thì Cẩm có là gì!

Loại ý nghĩ không có chí tiến thủ này một khi đã xuất hiện sẽ giống như cỏ độc mọc lan tràn khắp nơi cho đến khi cả người đều bị tuyệt vọng cắn nuốt.

Khóe môi Đông khẽ nhếch, ý cười như có như không, Cẩm vừa thấy nụ cười kia liền bắt đầu sợ hãi, nụ cười kia quen thuộc với anh đến mức nào, khi Đông bị bắt ở lại nhà họ Cẩm, một lòng muốn chết đã cười nụ cười này, trong quá trình giải độc khi biết mình không thể chống đỡ được nữa cậu cũng cười nụ cười này, đó là nụ cười từ bỏ tất cả không còn quan tâm bất kì thứ gì nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.