Chấp Niệm Có Tận, Tình Vẫn Không Tận

Chương 24: Chương 24: Làm thư ký của hắn




Bất luận đó là Tô Du, hay là Tô Ngưng, nếu mọi người đã trở về, Tống Kỳ Đông đều muốn tìm ra chân tướng.

- Anh muốn tôi điều tra sao?

Hoắc Kiến Nguyên từ trong tay Kỳ Đông tiếp nhận một tấm hình cùng tư liệu sơ bộ đơn giản, liếc mắt nhìn người phụ nữ trong hình, hắn thâm thúy nói:

- Đây không phải là vợ cậu à, không phải ba năm trước cô ấy đã…

Ánh mắtTống Kỳ Đông lạnh lùng nghiêm nghị lập tức nhìn sang, Hoắc Kiến Nguyên sợ hãi không nói ra được chữ “chết“.

Hoắc Kiến Nguyên là một thám tử tư, cũng là bạn tốt của Tống Kỳ Đông, chuyện thị phi ba năm trước hắn cũng có nghe đến, nên vẫn tính là có rõ ràng trong chuyện này.

Sau khi cho cái ánh mắt ngăn lại lời nói của Hoắc Kiến Nguyên, Tống Kỳ Đông mới lạnh giọng mở miệng:

- Cô ấy chưa chết, cô ấy trở về rồi.

- Tô Du còn sống sao?

- Ừ, cô ấy giờ tên là Tô Ngưng, theo chân anh tôi cùng nhau trở về.

Nghĩ đến quan hệ hai người lúc đó, ánh mắt Tống Kỳ Đông nháy mắt hơi trầm xuống.

- Cậu không chỉ phải điều tra cô ấy, cũng điều tra luôn anh tôi đi. Tô Du năm đó có thể sống sót, khẳng định có liên quan tới anh trai tôi.

- Tôi sẽ mau chóng cho cậu tin tức.

Hoắc Kiến Nguyên thu lại vẻ mặt, trịnh trọng nói, đem lời nới của Tống Kỳ Đông toàn bộ đều ghi chép lại, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của hắn.

Hoắc Kiến Nguyên đi rồi, Tống Kỳ Đông vẫn còn trầm tĩnh ở trong thế giới của mình, tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, rốt cuộc Tô Du làm sao sống sót được, lại có thể chịu đựng biết bao nhiêu nỗi thống khổ dằn vặt......

Bên kia Tống Kỳ Đông vừa mới phái người đi điều tra Tô Ngưng, bên này người liền tự động đưa tới cửa.

Tống Minh Tường mang theo Tô Ngưng xuất hiện tại tập đoàn Tống thị. Bởi vì cô có khuôn mặt bảy phần tương tự như Tô Du, dẫn tới một trận xôn xao lòng người, có điều cô ở trước mặt tất cả mọi người công khai mình là em họ Tô Du, mọi người rất nhanh đã bình thường trở lại.

- Thì ra cô là em họ cô ấy, chả trách lại giống đến vậy, nếu không phải bây giờ đang là ban ngày, tôi còn tưởng mình nhìn thấy quỷ. Có điều Tô tiểu thư, cô yên tâm đi, khí chất của cô cùng với cô ấy hoàn toàn khác nhau.

- Này cũng không phải vậy. Ba năm trước, tôi đã từng nhìn thấy một bên mặt của Tô Du. Cô ấy tới công ty tìm Tống tổng, Tống tổng cố ý nói đang có hội nghị, cũng không muốn gặp cô ấy.

- Cái cô Tô Du kia a, cổ họng cũng không dám ho một tiếng, nhát gan lại sợ phiền phức, làm sao có thể so sánh cùng Tô Ngưng tiểu thư đây. Vừa nhìn đã biết cô chính là thiên kim tiểu thư, quý khí bức người a.

Ba năm rồi, người trong phòng làm việc này, có người đi, có người đến, nhưng yêu thích nói nhảm, yêu thích nịnh nọt, yêu thích cay nghiệt trào phúng, bầu không khí ngay cả một điểm cũng không thay đổi.

Cô chẳng qua chỉ biểu lộ mình cùng Tô Du một chút cũng không quen, hiện tại lại là bạn gái của Tống Trí Viễn, ánh mắt tất cả mọi người nhìn cô cũng sẽ không giống nhau.

Cùng với cô ba năm trước, đãi ngộ khác nhau một trời một vực.

Năm đó cô chỉ lẻ loi ngồi ở trong phòng hội nghị nhỏ, bây giờ cô lại được nhiều người vây quanh.

Tô Ngưng nhẹ nở nụ cười, quay về những người kia hỏi:

- So sánh với bạn gái Tống tổng bây giờ, tiểu thư Đường Vân Linh, các vị cảm thấy tôi với cô ấy, ai xuất sắc hơn?

Đối với vấn đề đột ngột này của Tô Ngưng, những người kia sắc mặt cứng đờ, vốn là đang nói khéo như rót mật bây giờ liền biến mất, sắc mặt căng thẳng nói không ra lời.

Một là bạn gái của Tống Trí Viễn, một là vợ chưa cưới của Tống Kỳ Đông, hai người này đều có khả năng sẽ kế thừa tập đoàn Tống thị, và hai người phụ nữ này đều có khả năng trở thành vợ của ông chủ bọn họ, bên nào nặng bên nào nhẹ, không thể nói được.

- Đương nhiên là Tô tiểu thư rồi. Đường Vân Linh bất quá chỉ chim sẻ bay lên đầu cành cây, sao có thể so được với cô.

Cũng không biết là ai, đột nhiên nói ra một câu như vậy, những người phụ nữ khác cũng hùa theo phụ họa lên ca ngợi, thao thao bất tuyệt.

Mới từ bên ngoài gặp khách hàng trở về, Tống Kỳ Đông vừa về tới văn phòng, liền nhìn thấy tình cảnh nhao nhao ồn ào, khuôn mặt gắng gượng lập tức chìm xuống, thấp giọng quát lớn:

- Các người đang làm gì đó? Cũng không cần đi làm sao?

- Tống tổng!

Có người vừa quay đầu lại, kinh hô.

Sắc mặt tất cả mọi người chợt biến, lập tức chạy tan tác như chim muông, về lại chỗ ngồi của mình, làm bộ bận rộn.

Mà Tô Ngưng bị mọi người vây vào giữa, cũng đi ra.

- Tại sao cô lại ở chỗ này?

Tô Ngưng đột nhiên xuất hiện ở đây, Tống Kỳ Đông kinh ngạc hỏi.

Tô Ngưng nâng lên khuôn mặt nhỏ, có khí thế đổi khách làm chủ, mở miệng nói:

- Đến văn phòng anh rồi hãy nói.

Con ngươi sắc bén củaTống Kỳ Đông đảo qua tất cả mọi người, cũng nhìn một vòng trên người Tô Du, nhanh chân tiến vào phòng làm việc của hắn, rầm một tiếng đóng cửa lại.

- Nói đi, cô đến đây làm gì?

Tô Ngưng trấn định tự nhiên, ngồi xuống phía đối diện với hắn, mở miệng nói:

- Bắt đầu từ ngày mai, tôi chính là thư ký của anh. Ngày hôm nay tôi tới cũng chỉ đến làm quen một chút với hoàn cảnh công việc, làm quen với đồng nghiệp.

- Thư ký của tôi? Chuyện này khi nào?

Tống Kỳ Đông nhìn chăm chú Tô Ngưng, muốn từ nét cười của cô, nhìn rõ đến cùng cô đang có tính toán gì.

- Nửa giờ trước, anh không có ở đây. Bác Tống tự mình mang tôi tới đây, vị trí này cũng là bác ấy an bài. Nếu như anh không đồng ý, có thể cùng bác Tống nói chuyện.

Tô Ngưng giải thích, híp híp mắt, khiêu khích hỏi:

- Tống Kỳ Đông, anh không phải là đang sợ hãi đó chứ, không dám để tôi làm thư ký của anh à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.