Hai cơ thể quấn lấy nhau thật chặt, đôi môi mỏng của người đàn ông mơn trớn khắp nơi trên cơ thể thơm tho, mềm mại. Sau khi bày tỏ tình cảm thành công, Đồng Thiên Vũ liền biến thành một cơn sói lưu manh quấn lấy Đan Tâm.
Vừa hôn tay vừa sờ soạng khắp nơi khiến cho Đan Tâm bị kích thích ngượng ngùng kêu lên một tiếng:
“Ưm…”
Đồng Thiên Vũ thích thú hôn lên môi cô rồi dời xuống đôi gò bồng mềm mại. Rất lâu rồi anh mới được tiếp xúc với nơi to lớn này, thật sự là chịu không nỗi mà. Đầu người đàn ông vùi sâu vào cặp ngực to lớn thay phiên li*ếm m*út, xoa nắn. Tiếng mút vang lên trong căn phòng. Cơ thể Đan Tâm rất nhạy cảm đặc biệt dưới sự trêu chọc của Đồng Thiên Vũ còn trở nên mẫn cảm hơn. Cô nỉ non rên lên thành tiếng, bàn tay luồng vào mái tóc của anh…:
“Ư….á….đừng cắn….”
Đồng Thiên Vũ trêu ghẹo đến nỗi hai đỉnh hồng dựng đứng cư*ng cứng lên mới chịu buông tha, môi anh tiếp tục lần mò xuống phía dưới. Lướt qua vòng eo mảnh mai, đi thẳng xuống cấm địa bí mật kia. Tách hai chân cô ra, mắt nhìn chằm chằm vào hoa huy*t hồng hào nhịn không được tán thưởng:
“Đẹp quá!”
Đan Tâm cắn môi dưới ngượng ngùng, người đàn ông này thật không biết xấu hổ mà.
“Anh…anh đừng nhìn như vậy…!”
“Rất đẹp Đan Tâm!”
Nói rồi lập tức vùi đầu vào đó bắt đầu một cuộc trêu đùa đầy k*ch th*ch. Đầu lư*i anh vẽ một vòng quanh hạt châu nhỏ, sau đó nhẹ nhàng liếm m*út. Đan Tâm bị kích thích tột đỉnh, đưa cánh tay lên miệng che lại tránh cho mình phải kêu lớn xấu hổ.
“Ưm…ha….Thiên Vũ…đừng…”
Nơi hoa huy*t hồng hào vì động tác li*m mút trêu đùa của Đồng Thiên Vũ mà bắt đầu tiết ra **** *** ngọt ngào. Chỉ dùng miệng thôi thì chưa đủ, Đồng Thiên Vũ đưa ngón tay vào trong nơi mềm mại ấm áp kia, thực hiện động tác ra vào. Đan Tâm làm sao chịu nổi với sự k*ch th*ch này, cô bắt đầu uốn éo thân người, miệng không ngừng nỉ non kêu lên:
“A…ư….khó chịu quá….”
Đồng Thiên Vũ say mê nhìn người phụ nữ của mình bắt đầu bị lửa dục điều khiển, anh nhanh chóng đưa ngón tay ra vào nhanh hơn, miệng cũng phối hợp trêu đùa h*t châu nhỏ cho đến khi Đan Tâm r*n lên một tiếng thật lớn, hoa huy*t cũng trào ra một dòng nước ấm. Đồng Thiên Vũ tham lam hút lấy sau đó chồm người lên hôn vào môi cô, tà mị hỏi:
“Khó chịu sao?”
“Anh đáng ghét chỉ biết trêu ghẹo em…!”
Đan Tâm thẹn thùng đấm lên ngực anh, Đồng Thiên Vũ chỉ nở nụ cười quyến rũ với cô rồi bắt đầu đưa đẩy thân mình để vật t* lớn của anh đi vào trong hoa huy*t ấm áp kia. Do đã lâu không vận động, h*a huyệt của cô có phần hơi khít chặt làm cho Đồng Thiên Vũ chật vật một phen. Cho đến khi vào được bên trong, anh thật sự bị siết chặt kích thích vô cùng. Nhẹ nhàng chuyển động tránh cho Đan Tâm bị đau, dần dần cảm thấy cô nương theo mình rồi thì anh mới bắt đầu gia tăng tốc độ.
“A…a…Thiên Vũ….ưm….chậm một chút….”
Đan Tâm thất thanh theo từng cú thúc của anh, cô khó khăn thở gấp. Đồng Thiên Vũ mạnh mẽ ra vào bên trong cô, anh thật sự bị kích thích đến không thể kiềm chế bản thân chỉ muốn sáp nhập cơ thể trắng nõn dưới thân vào mình. Đôi bàn tay nắm lấy vòng eo mảnh mai không ngừng ra vào, miệng gầm gừ kêu tên của người phụ nữ anh yêu nhất:
“Đan Tâm…Đan Tâm….anh yêu em…”
“A…ưm….em…em cũng….yêu anh….Á…”
Cuộc kích tình diễn ra suốt đêm, cơ thể rắn chắc quấn lấy cơ thể kiều diễm mềm mại không ngừng ra vào mạnh mẽ. Tiếng r*n rĩ hoà vào tiếng kêu trầm thấp đầy thoả mãn của người đàn ông càng làm cho bầu không khí trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết….
—————————————————————
Chuyện Đan Tâm và Đồng Thiên Vũ quay về bên nhau khiến cho mọi người ai nấy đều vui vẻ, Khánh Luân cũng đã mua một căn hộ và chuyển đi rồi. Cậu không muốn phá vỡ chuyện tốt của bạn đâu dù gì thì Đan Tâm có thể vui thì cậu cũng vui rồi nhưng vẫn không quên mấy lần gặp Đồng Thiên Vũ đều nhắc nhở anh, nếu làm tổn thương Đan Tâm cậu sẽ đem Đan Tâm đi trốn khỏi cho anh tìm. Đồng Thiên Vũ cũng không trách cậu vì anh biết Đan Tâm vì anh đã chịu không ít đau khổ. Đừng nói là Khánh Luân cho dù là ai nếu anh làm cô tổn thương thì họ cũng mang cô rời khỏi anh mà thôi. Cứ như thế Đan Tâm cùng Đồng Thiên Vũ ở bên nhau hạnh phúc khiến người ta ghen tị. Cô vẫn ở nhà riêng của mình, Đồng Thiên Vũ cũng chuyển sang ở cùng cô. Vốn dĩ như thế vì Đan Tâm chưa sẵn sàng chuyển về lại nhà cũ của hai người, anh cũng hiểu và thông cảm vì nơi đó có quá nhiều đau thương mà anh gây ra cho cô. Chính vì vậy hai người cứ sống cùng tại nhà riêng của Đan Tâm xem như hâm nóng tình cảm, cũng là để ngôi nhà lâu ngày không có người ở này được có thêm hơi người.
Gần đây Đồng Thiên Vũ cứ quấn lấy Đan Tâm không buông, anh giống như con sam ấy đeo theo cô mãi. Đan Tâm cũng về lại Đồng thị phụ giúp anh nhưng vẫn hoàn thành công việc ở trụ sở Kim Long như lúc trước. Như bây giờ đây Đồng Thiên Vũ đang ôm ấp cô trong lòng anh hôn hít cho thoả mãn.
“Thiên Vũ anh mau làm việc buổi chiều còn có cuộc họp nữa đấy!”
Đồng Thiên Vũ mặc kệ lời của Đan Tâm tiếp tục mơn trớn cần cổ của cô. Hôm nay Đan Tâm mặc áo sơ mi cổ thắt nơ bằng voan mỏng phối cùng váy bút chì vô cùng nhã nhặn, thanh tao làm cho Đồng Thiên Vũ nhịn không được sáng giờ quấy rối không cho cô làm việc. Tay anh kéo một cái đã bung phần thắt nơ, cổ áo cũng theo đó mà hở ra một chút. Anh bắt đầu mơn trớn nhiều hơn, dấu vết ám muội theo đó mà hằn lên cái cổ trắng nõn. Đan Tâm vì mẫn cảm rụt cổ lại đẩy đầu anh ra, nghiêm mặt:
“Boss Đồng đây là giờ làm việc anh làm ơn tập trung giúp em đi. Họp xong chiều nay là được về sớm rồi, anh mau giải quyết hết văn kiện đi.”
“Vậy anh có được thưởng không?”
Nụ cười lưu manh cùng khuôn mặt rớt hết liêm sĩ thích thú nhìn cô. Đan Tâm cũng chẳng biết người đàn ông này từ khi nào mà trở nên mặt dày như vậy, cô thật là bị anh trêu ghẹo đến nỗi không thể tìm chỗ để chui vào luôn. Gương mặt ửng hồng lên đáng yêu vô cùng làm Đồng Thiên Vũ nhịn không được hôn lên má cô một cái. Đan Tâm thẹn thùng lắp bắp trả lời câu hỏi của anh:
“Thì chiều nay về sớm…anh…anh muốn làm gì thì làm….”
Nói xong xoay mặt qua chỗ khác để tránh anh nhìn thấy sự ngượng ngùng.Đồng Thiên Vũ như nghe được đáp án hài lòng, nâng tay xoay mặt cô lại đối diện, ngón tay lướt nhẹ sóng mũi thanh tú, mỉm cười đáp:
“Là vợ nói đấy nhé không được nuốt lời lại đâu đấy. Được rồi, anh biết vợ cũng nôn nóng muốn trầm luân cùng anh chứ gì nên mới hối anh làm việc như vậy. Chiều nay sẽ cho em….!”
“Vô liêm sĩ”
Đan Tâm vì lời nói của anh mà thẹn quá hoá giận nhanh chóng đi lại bàn làm việc của mình ngồi không thèm để tâm đến Đồng Thiên Vũ nữa. Còn anh nhìn theo cô mỉm cười ánh mắt tràn đầy hạnh phúc không thể tả…