Đan Tâm ngồi trong phòng bệnh xem tài liệu công ti trên ipad. Cô vừa mới ăn cháo xong, Đồng Thiên Vũ đã đến chỗ bác sĩ lấy thuốc cho cô sẵn tiện hỏi bác sĩ về tình trạng sức khoẻ của cô để làm thủ tục xuất viện. Tính đến hiện tại thì Đan Tâm đã nằm viện được một tuần rồi, Đồng Thiên Vũ cũng theo đó mà ở lại bệnh viện vừa chăm sóc cho cô vừa làm việc. Công việc của anh một phần giao cho thư kí Ngô, còn anh chỉ giải quyết những tài liệu cần thiết mà thôi. Phòng bệnh rất hiện đại và tiện nghi, sofa và giường bệnh rất rộng nên Đồng Thiên Vũ ở lại cùng Đan Tâm cũng chẳng hề hấn gì.
Cửa phòng bật mở, một thân ảnh cao lớn đi vào trên tay mang theo túi giấy to.
“Đã ổn chưa mà em làm việc vậy?”
Nghe giọng nói quen thuộc lâu ngày mới được nghe lại Đan Tâm ngước mặt lên có chút bất ngờ cất tiếng:
“Mã Văn Tuấn sao anh lại đến đây?”
Mã Văn Tuấn đem túi quà để trên bàn sau đó đi lại giường bệnh của Đan Tâm trước khi ngồi xuống anh ta cúi đầu xem vết thương trên trán Đan Tâm, tư thế vô cùng ám muội. Đúng lúc này Đồng Thiên Vũ trở lại, vừa mở cửa ra thấy cảnh tượng này đập vào mắt liền một bụng sôi trào, anh đi lại gạt Mã Văn Tuấn ra một bên, thấp giọng:
“Mã thiếu gia có lòng đến thăm vợ tôi vậy sao?”
Dáng vẻ Mã Văn Tuấn nhìn Đồng Thiên Vũ vô cùng thích thú, kéo ghế ngồi xuống cất tiếng trêu ghẹo:
“Tôi chỉ đến xem bà chủ xinh đẹp của tôi đã ổn hay chưa để còn hầu rượu tôi nữa. Mấy bữa nay không có cô ấy, tôi đến hộp đên uống rượu vô cùng nhàm chán.”
Nói xong còn tặng cho Đan Tâm cái nháy mắt, Đồng Thiên Vũ thật hận không thể một phát đấm chết tên đàn ông này. Choàng tay ôm lấy vai Đan Tâm, ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Mã Văn Tuấn, Đồng Thiên Vũ trầm giọng nói:
“Cô ấy ổn rồi nhưng mà Mã thiếu gia anh không ở nhà xem ba và em gái anh xoay sở thế nào hay sao, rãnh rỗi đến tìm vợ tôi chỉ để hỏi thăm thôi à hay có ý gì khác?”
Mã Văn Tuấn lắc đầu chán nản đáp lại:
“Tôi đúng là chỉ đến thăm Đan Tâm thôi còn về ba tôi và cô em gái kia thì tôi chẳng quan tâm nữa. Tôi chuyển ra ở riêng rồi, cái nhà đó không còn tình người nữa, tôi ở lại vướng bẩn thêm. Tôi cũng không ngờ bọn họ lại có thể ác độc như vậy, người trong nhà là tôi còn không thể chấp nhận được. Nhân đây cũng là lời xin lỗi tôi gửi đến hai người, nếu tôi biết trước tôi đã ngăn chặn lại sẽ không dẫn đến cớ sự này.”
Đan Tâm nở nụ cười tươi với Mã Văn Tuấn, cô nhẹ nhàng nói:
“Cảm ơn anh đã đến thăm tôi tôi đã khoẻ nhiều rồi. Anh đã làm đúng khi không ủng hộ tội ác mà ba anh gây nhưng nếu anh dọn ra ngoài ở như vậy thì mẹ anh sẽ thế nào? Ba của anh không gây khó dễ cho bà ấy chứ?”
“Tôi đã nói với ông ta rồi cứ thử làm gì mẹ xem tôi có đứng yên không. Con người ông ta tham vọng đến đáng sợ còn nuôi dạy ra đứa con gái kia thành quỷ nữa, tôi thật sự sợ hãi. May mà tôi gặp được em, nhờ em tôi mới tìm lại được chính mình.”
Say mê chính là sự hiện hữu trong đôi mắt của Mã Văn Tuấn lúc này, Đồng Thiên Vũ đầu đã bốc hoả rồi, mặt đen như than. Không nhanh không chậm cũng chẳng nể mặt mà lên tiếng đuổi khách:
“Hỏi cũng đã hỏi rồi, cảm ơn cũng đã xong thì bây giờ mời Mã thiếu gia về cho vợ tôi cần nghỉ ngơi.”
Khoé miệng Mã Văn Tuấn nhếch lên, có thể nói là một bộ dáng lãng tử chết người. Như thế mới đúng là anh ta, được làm chính mình là một trong những điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
“Bà chủ xinh đẹp chồng của em chưa gì đã đuổi tôi rồi. Em xem hũ giấm nhà em sắp không cầm cự được mà vỡ ra rồi đó, tôi mà không rời đi không chừng sẽ bị dính giấm cả người mất. Được rồi tôi về đây, túi quà kia gửi cho em trong đó có mấy loại thực phẩm bổ dưỡng cho em bồi bổ lại sức khoẻ, cố gắng khoẻ mạnh trở lại nhé, tôi chờ em đến hầu rượu!”
Dứt lời liền nhanh chóng rời đi nếu không không chừng Đồng Thiên Vũ sẽ động thủ với anh ta mất. Trong phòng lúc này chỉ còn lại đôi vợ chồng trẻ.
Khuôn mặt Đồng Thiên Vũ hầm hầm, anh hờn dỗi chẳng nói chẳng rằng với Đan Tâm mà lẳng lặng chia thuốc ra đưa cho cô uống. Mà cô nhìn thấy người đàn ông mình yêu trong bộ dáng này thật sự nhịn không được mà bật cười một tiếng. Thật là một hũ giấm to nha!
Nhịn cười nhưng vai vẫn run run, Đan Tâm khẽ lên tiếng:
“Chồng à, anh làm sao vậy? Mặt đen như thế thật là khiến người ta sợ hãi nha!”
Đồng Thiên Vũ lườm cô một cái sắc lẹm không quên đưa tay nhéo nhéo gò má mềm mại một cái, dùng lực thành công khiến Đan Tâm phải kêu đau một tiếng. Anh nói:
“Sao lại có nhiều người thích em như vậy chứ, anh thật khó chịu. Em xem tên Mã Văn Tuấn kia quả thật yêu thích em đến độ muốn cướp em ra khỏi anh. Vợ ơi vợ ơi em có giận anh thì cũng đừng đi trêu đùa ong bướm nữa, đoá hoa kiều diễm như em sắp bị bọn chúng bu quanh đầy rồi.”
Vẻ mặt phụng phịu cùng lời oán trách hờn dỗi của Đồng Thiên Vũ thật khiến Đan Tâm lắc đầu bất lực. Người đàn ông này giống như đứa trẻ to xác trách mắng cô vậy. Vươn tay ngắt nhẹ chóp mũi cao của người đàn ông, lời nói nhẹ nhàng như làn gió trong khí trời mùa hạ chạm thẳng vào trái tim anh:
“Cho dù có nhiều ong bướm em cũng không hồng hạnh vượt tường. Cả trái tim của em đã vì anh mà rỉ máu, vì anh mà hạnh phúc rồi thì còn có chỗ cho ai nữa chứ. Đừng sợ, em luôn ở đây mà!”
Đồng Thiên Vũ xúc động hôn lên môi cô một nụ hôn nồng nàn, mãi một lúc sau đó mới lưu luyến buông ra. Tay vén lọn tóc của Đan Tâm ra sau tai, giọng nói tuy trầm nhưng đầy yêu thương và quan tâm:
“Anh đã hỏi bác sĩ rồi nếu như ngày mai đến kiểm tra cho em thấy không còn vấn đề gì nữa thì sẽ được xuất viện. Ở đây cũng không thoải mái về nhà tốt hơn.”
“Dạ nhưng phải là nhà của chúng ta lúc trước nhé! Em muốn sống cùng anh ở đó.”
Đồng Thiên Vũ ôm cô kéo vào ngực mình, âu yếm vuốt nhẹ lưng cô:
“Ừ về nhà của chúng ta! Mấy ngày nay anh đã cho người dọn dẹp trang trí lại rồi chắc chắn sẽ khiến em thoải mái.”
“Dạ”