Chấp Niệm Tình Yêu: Ông Xã Quá Tuyệt Tình

Chương 107: Chương 107: Ngoại truyện Mã Văn Tuấn-Thuỳ Ân (4)




Người đàn bà vùng vẫy cố gắng thoát khỏi gọng kìm của vệ sĩ. Lời của Mã Văn Tuấn nói làm ba ta ngờ ngợ sau đó thốt lên:

“Cậu là bạn trai của con gái tôi à? Thấy bảo vệ nó như thế thì chắc là đúng rồi. Tôi là mẹ của nó, cậu mau kêu vệ sĩ thả tôi ra đi rồi chúng ta nói chuyện được không?”

Mã Văn Tuấn không trả lời bà ta, đôi mắt tràn ngập tia băng lãnh cùng khinh bỉ tột độ. Cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang nép trong lòng mình nấc từng tiếng rất nhỏ mà lòng thắt lại. Bà già đáng chết này dám làm vợ tương lai của anh khóc như vậy, thật đáng giận mà. Nhẹ nhàng vuốt lưng cô, ở bên tai dỗ dành:

“Đừng khóc, tôi lấy công bằng cho em. Bây giờ lên phòng chờ tôi nhé!”

Dứt lời Mã Văn Tuấn hướng mắt đến chỗ vài người làm, nghiêm giọng:

“Đưa thiếu phu nhân lên phòng nghỉ ngơi đi.”

Mấy cô người làm trố mắt nhìn nhau rất lâu chỉ khi Mã Văn Tuấn nhắc lại lần nữa thì mới bắt đầu đưa Thuỳ Ân từ ngực anh đi lên phòng. Do cô đang chìm trong nỗi bi thương nên chẳng nghe Mã Văn Tuấn nói gì cả để mặc người làm đưa lên phòng.

Gian phòng khách bỗng yên tĩnh chỉ còn lại Mã Văn Tuấn phong thái uy quyền ngồi trên ghế sofa, phía sau là vệ sĩ, phía trước là người đàn bà đê tiện đang bị hai người vệ sĩ bắt quỳ trước mặt. Đôi mắt ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta khiến bà ta run sợ. Cơ mặt hơi nhăn như muốn bắt chuyện, người đàn bà ngập ngừng:

“Thú thật với cậu là tôi vốn đã gả Thuỳ Ân cho một người doanh nhân giàu có nhưng con bé bướng bỉnh trốn đi khiến vợ chồng tôi tìm khắp nơi. May là lúc đến đây, một người quen của chồng tôi nhìn thấy nó đi chợ rồi theo đến đầu ngõ và biết chỗ ở của nó là nơi này nên báo cho tôi. Ừm thật ra nếu cậu ưng nó thì có thể cưới nó về làm vợ lẻ, dù gì cũng không phải tiểu thư giàu sang gì nhưng được làm vợ trong gia đình quyền quý của cậu đây thì đó là vinh hạnh. Chỉ là tôi nhận tiền người ta rồi nếu cậu không thả người thì buộc phải đưa tôi số tiền để gửi lại cho bên kia…”

Đôi mày nhíu lại, ánh mắt càng thêm lạnh lùng cao ngạo. Hừ, người mẹ tồi tệ, con của mình mà xem như món đồ muốn đem đi đâu thì đem. Bà ta nói nhẹ nhàng quá nhỉ, hôm nay nếu không trừng phạt thích đáng e rằng về sau bà già này sẽ mang vợ anh đi mất nếu sơ hở. Khoé môi nhếch lên một đường cong mang đầy sự trêu chọc, Mã Văn Tuấn nhàn nhạt cất tiếng:

“Nói như bà thì dễ dàng quá, bà nghĩ Mã gia tôi sẽ chấp thuận sao? Thuỳ Ân là con của bà, bà không thương thì thôi tại sao năm lần bảy lượt đều muốn bán cô ấy đi? Vì tiền đúng không? Tôi nói bà biết, bây giờ bà gây nghiệp với chính con của mình thì về sau đừng mong sống yên ổn. Nghe nói lão chồng mới của bà rất giàu mà hay do các người ăn xài nhiều quá đâm ra thiếu tiền nên đành bán cô ấy đi? Bà nghĩ cũng đừng nghĩ mang Thuỳ Ân rời khỏi đây. Bước chân vào Mã gia của tôi thì sống chết đều là người của Mã gia, từ trên xuống dưới nếu ai dám đắt tội với họ chắc chắn không được yên dù chỉ là một người làm thấp bé. Thuỳ Ân là người của tôi, tương lai là người phụ nữ tôi muốn bảo vệ yêu thương nhất thì dễ gì cho lũ hèn hạ các người rớ vào. Một đồng bà cũng đừng mong có được. Gã bà muốn gả cô ấy đi có chắc là người tốt hay không mà luôn miệng nói cô ấy sẽ có cuộc sống sung túc? Cô ấy chỉ mới hơn hai mươi một chút mà người làm mẹ như bà đã muốn dập tắt đi bao khát vọng thanh xuân rồi hay sao? Còn có tên chồng cặn bã kia, nghe bảo ông ta từng giở trò đồi bại với Thuỳ Ân, vậy nếu cô ấy không phản kháng thì có phải bà đã giết chết con của mình vì tội *** ô với cha dượng? Bà có từng nghĩ đến cô ấy chưa, hay chỉ làm tròn trách nhiệm đến khi cô ấy nhận thức được với thế giới? Một người mẹ như vậy thì thôi đừng nhận vơ con, bà chỉ nên nhận làm vợ của tên bại hoại kia thôi. Chồng cũ vì bà chịu đựng bươn chải ngày đêm, bà lại nói chỉ có vài đồng bạc lẻ. Nên nhớ, những đồng tiền lẻ đó đã nuôi sống bà trong khoảng thời gian dài trước khi tên gian phu kia xuất hiện.”

Từng câu từng chữ của Mã Văn Tuấn khiến cho người đàn bà kia phút chốc rơi vào suy tư, đôi con ngươi láo lia cho thấy không chút gì hối hận. Vẫn mạnh miệng, bà ta nói:

“Thì thế nào? Dù gì tôi cũng là mẹ của nó trên khai sinh, cậu muốn cưới nó cậu phải đưa tiền sính lễ thì tôi mới gả. Nó từ lâu đã phải theo người ta về nhà rồi chứ không phải đợi đến giờ đâu. Thứ con gái bất hiếu, đống nợ của ba nó mà còn không trả vậy mà suốt ngày bảo vệ ông ta, bênh vực ông ta. Đúng là cha nào con nấy, vô dụng như nhau.”

Mã Văn Tuấn tuy trong lòng đã tràn ngập một biển lửa giận có thể sẵn sàng bộc phát nhưng anh nén lại. Một vệ sĩ đưa cho anh tập hồ sơ trong đó chứa những vấn đề liên quan đến gia đình Thuỳ Ân. Cô sinh ra trong gia đình khá giả ở miền sông nước nhưng gốc là thành phố, ba là thương lái buôn trái cây, mẹ là nội trợ. Gia đình hạnh phúc, ba cô chiều chuộng hai mẹ con, muốn gì được nấy. Thuỳ Ân rất giống ba tính tình hiền hậu, điềm đạm, chân chất. Lí do về quê làm ăn là do ông nội cô để lại cho ba cô miếng đất ở đó, cũng từ đây ba cô gặp mẹ cô và hai người nên duyên sau một lần ông cứu bà khỏi bọn xấu. Chuyện sẽ không có gì nếu mẹ cô không đua đòi hơn thua với những cô gái có chồng đồng trang lứa. Đồ bà xài phải là tốt và thật đắt, tính khí khoe khoang, chảnh choẹ nhưng dù vậy ba cô vẫn làm lụng vất vả để chiều theo bà ấy. Rồi một hôm ông phát hiện vợ mình sau lưng vụng trộm với tình nhân do người đó giàu hơn ông, thế là ông đổ bệnh. Công việc từ đó mà ế ẩm dẫn đến phá sản phải bán hết đi mọi thứ. Mã Văn Tuấn có thể tưởng tượng lúc đó ba cô đã khổ sở biết bao khi nhìn cơ nghiệp mình gầy dựng đổ nát, và anh hình dung ra được Thuỳ Ân nhỏ tuổi năm tháng đó đã hiểu chuyện cùng ba vượt qua bi thương thế nào. Chuyện gì đến cũng đến, mẹ cô muốn ly hôn vì không thể tiếp tục cuộc sống nghèo nàn nữa. Ngày bà kí giấy, ba cô đã năn nỉ biết bao kể cả Thuỳ Ân cũng đau lòng than khóc xin mẹ ở lại nhưng rồi bà vẫn chọn theo gã tình nhân kia. Ba cô đau buồn mà đột quỵ mất ngay tại nhà, năm đó Thuỳ Ân mười ba tuổi.

Đọc đến đây, Mã Văn Tuấn không khỏi thắt lòng, cô gái nhỏ của anh đã từng chịu bao nhiêu uất ức bi thương như vậy sao? Đè nén sự xúc động, anh tiếp tục đọc. Về sau khi ba mất, mẹ cô quay về đón cô theo bà đến nhà chồng mới ở. Những năm tháng này người của anh chỉ điều tra được rằng Thuỳ Ân chịu rất nhiều đau khổ, vài lần muốn trốn nhưng lại bị cha dượng lên tiếng ngăn cản nói với mẹ cô. Tiếp đến người của anh điều tra rằng mẹ cô và cha dượng cùng một gã đàn ông trung niên lập kế hoạch bán cô đi mà theo miệng bà ta nói là gả đi. Do lão già đó thích sự non nớt cùng sự mới lớn nên vừa thấy Thuỳ Ân, lão liền thành toàn cuộc giao dịch.

Đôi tay Mã Văn Tuấn cầm tập hồ sơ mà run lên, mặt anh tràn đầy tà khí, đôi mắt ngập lửa. Tức giận vò nát tập hồ sơ sau đó chẳng màng nặng nhẹ ném thẳng vào mặt người đàn bà đê tiện trước mặt, giọng nói trầm thấp đến cực độ:

“Lũ khốn các ngươi vì sao lại đối xử tàn nhẫn với một cô gái như thế? Cô ấy có làm gì sai hay không? Nếu sai thì chính là làm con của một phụ nữ hèn hạ như bà. Bà muốn gả thì lấy chính mình mà gả. Chẳng phải cần tiền sao, vậy bà gả cho gã kia đi để lần nữa sống trong nhung lụa chứ lão chồng bà tôi thấy đời ông ta tang rồi đấy. Nói thật cỡ bà có cho không cũng chẳng ai thèm đâu, vừa già vừa xấu lại còn cái nết thì quá trời, đàn ông nào mà chịu. Có lão chồng bà ông ta vì muốn bà nhanh chóng bán Thuỳ Ân đi để hưởng lợi nên còn day dưa thôi, không chừng bên ngoài đang nuôi tiểu tam ấy.”

Bà ta run lẩy bẩy trước khí thế của Mã Văn Tuấn nhưng làm sao mà chấp nhận lép vế được. Thế là vẫn gông cổ lên mạnh miệng:

“Tao không cần biết, mày muốn con nhỏ kia thì đưa tiền còn không phải thả nó nếu không tao báo công an mày giam người trái phép.”

Lời bà ta nói làm Mã Văn Tuấn thật muốn cười lớn và mổ não bà ta ra xem ăn gì mà ngu ngốc thế, từng tuổi này rồi vẫn cố chấp. Haizzz bởi vậy bị ăn sừng cũng đúng thôi. Lúc nãy đọc đến trang tài liệu kia, anh thấy nói chồng bà ta đang nuôi tận ba cô bồ, mỗi cô đều cho rất nhiều đồ giá trị. Chậc chậc, tra nam tiện nữ thì không bao giờ có kết đẹp.

“Bà hù tôi vô dụng, tôi quen công an được chưa!Mà nè, đừng luôn miệng nói Thuỳ Ân là con của bà nữa, cô ấy bây giờ đã có mặt trong gia phả Mã gia rồi. Người đâu mang giấy tờ đến cho “mẹ vợ” tôi xem đi.”

Theo lời anh nói một vệ sĩ mang đến một sấp giấy là chứng nhận kết hôn của anh và Thuỳ Ân, chữ kí rõ nét làm bà mẹ căng mắt. Còn có tờ khác là lưu tên Thuỳ Ân vào gia phả nhà họ Mã và một tờ xác nhận cô và mẹ mình không còn quan hệ chỉ còn mỗi ba thôi. Người đàn bà lấp bấp như không tin vào mắt mình:

“Không, không đúng, chúng mày nói dối. Thả con nhỏ đó ra, mau thả nó ra. Nó phải gả đi nó nhất định phải gả đi.”

Mặc bà ta la hét, Mã Văn Tuấn vẫn nhàn nhã ngồi trên sofa thưởng thức điếu sì gà Cuba thượng hạng. Thỉnh thoảng anh mới dùng đến nó vì muốn xoa dịu trạng thái trong cơ thể mình. Nếu nãy giờ không kiềm chế chắc chắn người đàn bà tồi tệ này đã chết ngay dưới họng súng của anh.

Ngón tay kẹp điếu sì gà, Mã Văn Tuấn chán ghét nhìn bà ta, lời lẽ sắc như dao khiến người nghe ớn lạnh rùng mình:

“Giấy tờ chứng thực rõ ràng bà tin hay không thì tuỳ. Muốn gả thì tôi giúp bà gả đi chứ vợ tôi chỉ có thể là của tôi. À để tôi cho bà hay, công ty dơ bẩn của lão chồng ba bị phá sản rồi đấy, chuẩn bị tinh thần đi hôi của và tìm chỗ bám mới đi. Còn tên doanh nhân dê già kia tôi cũng cho một phát mất hết tất cả rồi, bà gả cho ông ta sẽ được đi chăn bò miễn phí. Cái giá của sự phản bội và tham lam như vậy còn quá nhẹ, từ từ các người sẽ được thưởng thức những màn đặc sắc hơn. Giờ tôi xin phép giam người bắt đầu sự trừng phạt.”

Nói rồi Mã Văn Tuấn phất tay, vệ sĩ dọc hai bên cung kính chờ lệnh. Cặp mắt chim ưng lạnh thấu xương tuỷ như chứa đựng sự thù hận về những nỗi phẩn uất của cô gái nhỏ mình yêu, lời nói vang vọng trong không khí trầm thấp của phòng khách:

“Mang người đàn bà này đến nơi có lũ đàn ông biến thái cho bà ta biết mùi động phòng, phải bày nhiều thứ đắt tiền trước mặt cho bà ta có cảm hứng. Cứ như vậy đến chết. Còn hai tên đàn ông kia thì mang đến phòng có những cô nàng nóng bỏng để thoả niềm ham mê sắc dục. Nhớ là phải tiêm thuốc kích dục thật mạnh cho bọn họ nghe chưa. Cứ cách một nửa tiếng thì bắt đầu cuộc chơi này một lần. Mãi cho đến khi thuốc hết tác dụng thì bắt đầu tra khảo cho tôi. Kẻ ác nên bị trừng phạt thích đáng, già rồi mà còn đam mê làm gì, yên ổn không chịu cứ thích gây chuyện vậy thì để bổn thiếu gia đây tính sổ cho các người xem. Phát tán hình ảnh họ trên mạng để người đời nhìn vào mà còn né nếu lỡ có gặp trên đường nha. Mà chắc không có duyên gặp rồi vì tuổi già sức yếu, ba người này chưa chắc đã sống yên ổn qua vài ngày khi hành hình đâu. À, ba mươi phút nghỉ ngơi thì giam bọn họ chung một phòng để tự chơi đùa nhau nha. Gian phu gian phụ, tra nam tiện nữ, dê già nên nhận kết cục như thế.”

Dứt lời Mã Văn Tuấn đặt điếu sì gà lên bàn rồi đứng lên. Dáng vẻ anh oai phong đút hai tay vào túi quần đi lên lầu. Dưới nhà thoáng chốc vang tiếng van xin khóc la nài nỉ của người đàn bà thâm độc kia…

“Tôi xin cậu, cậu tha cho tôi, tôi không đụng đến Thuỳ Ân nữa. Mã thiếu gia, Mã thiếu gia…Buông ra buông ra tôi là mẹ vợ cậu ấy, các người không được bắt tôi…Cút cút hết…”

Mặc la hét vùng vẫy thì vệ sĩ vẫn kéo bà ta ra ngoài đến trại giam. Vài người khác thì xuất phát đi “rước” hai lão già cặn bã kia để bắt đầu hành trình trừng phạt….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.