“Con... con... con không... không biết bà là giám thị,” Charlie lắp bắp, vẫn còn bị sốc.
Thời buổi này ai cũng phải đi làm để kiếm sống,” giám thị Yewbam đáp lời.
Ngỡ ngàng hết sức, Olivia và Billy hết quay nhìn Charlie lại ngó sang bà Lucretia, rồi lại quay nhìn Charlie.
“Bọn bay dơ dáy hết chỗ nói,” bà giám thị nói tiếp. “Chúng mày vừa chui ở đâu ra, hả?”
Olivia đã sẵn sàng cho câu hỏi này. Không một chút chần chừ, nó đáp, “Dạ, tụi con ra vườn chơi, nhưng khi quay về thì cửa đã khóa, thế nên tụi con phải đi lòng vòng và tìm thấy một cửa sổ, tụi con leo vô một căn phòng trống bẩn thỉu kinh khủng. À, thực ra thì, tụi con bị té vì cửa sổ khá cao.”
Bà giám thị nhăn mặt. Bà có tin Olivia không? Cũng có thể ai đó đã khóa cửa khu vườn thật. Bà hăm dọa, “Ta định sẽ phạt tất cả tụi bay thêm hai mươi bốn giờ cấm túc nữa; nhưng may phước cho tụi bay là ta cũng muốn nghỉ, cho nên lần này ta tha cho tụi bay, chỉ cảnh cáo thôi.”
“Tụi con cảm ơn bà,” Olivia vồn vã nói.
“Tuy nhiên!” Giám thị Yewbeam không dễ dàng bị đánh lừa như thế. “Tất cả tụi bay phải đi ngủ, ngay tức khắc.”
“Nhưng tụi con còn được thức một tiếng nữa cơ mà,” Billy nói một cách dũng cảm.
“Một tiếng ấy là để tắm rửa,” bà giám thị lạnh lùng phán. “Hai tụi bay đi ngay đi.” Rồi bà quay sang Olivia. “Còn mày thì để tao rửa sạch đầu gối cho nào!”
Bỏ lại Olivia cho sự chăm sóc còn lâu mới dịu dàng của bà giám thị. Charlie và Billy tìm đường quay về phòng ngủ chung của chúng.
Rốt cuộc ngôi trường gần như vắng tanh này cũng có cái gì đó đáng nói. Đó là nước trong vòi nóng bỏng. Cho đến bây giờ Charli chỉ mới tắm nước lạnh có một lần. Nó không phải là đứa thích tắm. Nhưng hôm nay là lần tắm lâu nhất, nóng nhất mà nó nhớ được.
Nă m phút sau khi bọn con trai đã leo lên giường thì có tiếng gõ cửa, và Olivia xăng xái ùa vào. Cô nàng bận áo đầm ngủ bằng nhung trắng, điểm những bông hoa tím bự tổ chảng, và mái tóc màu tím đã chuyển sang màu nâu nhạt.
“Bà giám thị bắt tớ gội sạch,” nó thông báo cho bọn con trai biết. “Đó chỉ là thuốc nhuộm xịt lên tóc thôi mà.” Rồi nó nhảy tót lên ngồi phía chân giường của Charlie. “Nào, bồ có chuyện gì tính kể với tụi này vậy?”