Với Olivia khật khưỡng đi ở giữa, hai thằng con trai lần lượt thuật lại những gì đã xảy ra trong dịp cuối tuần qua.
Olivia rất háo hức. “Mấy người cần tớ đem Emilia tới Mái Ấm Gia Đình Gunn chứ gì?” cô bé hỏi. “Con ấy sẽ không bao giờ chịu đi với một trong hai ấy đâu.”
“Đúng vậy!” Charlie nói.
Nó đã để ý thấy Billy Raven lẽo đẽo đi theo chúng ở phía sau, và tự hỏi không biết có nên nói cho thằng bé bạch tạng ấy biết những gì đang xảy ra hay không. Nhưng nó quyết địng không nói. Bởi vì bây giờ, càng ít người biết bí mật của chúng càng tốt. Cuối tuần này Billy sẽ về nhà cùng với nó. Lúc đó cu cậu sẽ hiểu ra thôi.
Olivia đồng ý dành cả tuần còn lại để kết bạn với Emilia, như thế nó có thể đến nhà Emilia vào cuối tuần.
“Sẽ không dễ đâu,” Olivia nói. “Bởi vì Emilia có vẻ hơi xa cách, mọi người biết ý tớ muốn nói gì rồi đấy. Nhưng tớ cho là nếu đã bị thôi miên thì chắc chắn sẽ thành như thế.”
Nói rồi Olivia sải bước đi luôn, chỉ vẫy tay chào một cái, để có thể dành nốt hai phút cuối giờ giải lao với đám bạn gái “kinh dị” của mình.
Mãi đến khi vô căn-tin Charlie mới gặp Gabriel Silk. Cậu ta phóng ào tới chiếc bàn Charlie đang ngồi cùng Fidelio, làm đổ cả nửa ly nước vô đĩa khoai tây chiên.
“Xin chào!” cậu ta hớn hở. “ Mọi việc ổn cả chứ? Có cần tôi giúp gì không?”
“Bây giờ thì không, cảm ơn anh,” Charlie trả lời.
Garbiel trông có vẻ hân hoan khác thường. Rõ ràng là cậu ta đang mặc toàn đồ mới hoặc đồ đem- lại-cảm-giác-hạnh-phúc. Charlie nhận ra Gabriel có thể là một người bạn hữu ích để kéo về phe mình. Nó đã bắt đầu nghĩ đến việc người nào về phe nó, người nào chống lại nó. Và tự hỏi, tại sao lại phải thế nhỉ?
Mãi đến giờ ăn tối nó mới thấy Manfred, nhưng thật vô cùng nhẹ nhõm cho nó, thằng già này chẳng đếm xỉa gì đến nó cả. Tuy nhiên, Asa vẫn phóng những cái nhìn ranh ma qua chiếc bàn dài. Bữa tối này giống y hệt như bữa tối của thứ hai tuần trước: xúp, trứng và khoai tây chiên, và một trái lê.
“Lúc nào cũng y vậy,” Fidelio ngao ngán.
“Ngày mai sẽ là xúp, xúc xích với khoai tây, bắp cải và một trái táo.”