Tên Gián Điệp Tội Nghiệp
“Trời!” Benjamin rơi phịch xuống ghế. “Một con sói!”
“Phải là một đứa trong đám có phép thuật,” Charlie quả quyết. “Chắc chắn. Một nam sinh nào đó có tài biến thành sói – một loại ma sói. Và bà Eustacia đã mở cửa cho nó vô để nó tống con Hạt Đậu khỏi cửa tầng hầm. Bà ấy nghĩ cái thùng của tiến sĩ Tolly vẫn còn ở dưới hầm.”
“Chứ nó không còn ở đó sao?” Billy buột miệng.
Hai đứa quay lại nhìn Billy. Liệu chúng có thể tin tưởng Billy không? Chúng phải tin nó thôi, Charlie nhận thấy như vậy, bởi vì ngày mai cả bọn sẽ cùng nhau đến Mái Ấm Gia Đình Gunn. Chúng không thể để Billy lại.
“Cái thùng của tiến sĩ Tolly để ở chỗ khác rồi,” Charlie đáp. “Về nhà anh sẽ kể chuyện cái thùng cho em nghe sau.”
Lúc chia tay, Benjamin trông rất phấn khởi, đứng ở bậc thềm vẫy tay chào cả đám. Mẹ nó bước ra, cũng vẫy tay, rồi khoác vai Benjamin, hai mẹ con cùng nhau quay vô nhà.
“Ông cậu Paton của anh quả là tài,” Charlie tự hào nói với Billy. “Mãi mấy ngày cuối tuần rồi Benjamin mới được gặp lại ba má. Tới anh cũng còn không nhớ mẹ của Ben trông thế nào nữa.”
“Em sắp có ba mẹ mới rồi đó,” Billy khoe.
“Thật không? Tuyệt! Em kiếm được hồi nào vậy?” Charlie hỏi.
“Ờ, mới hôm kia thôi,” Billy đáp. “Chỉ cần em...ngoan.”
“Thế thì anh sẽ giúp em không rơi vô mấy chuyện rắc rối trong trường mình,” Charlie hứa.
Tối hôm đó trước khi đi ngủ, Charlie bàn với Billy những việc mà nó hy vọng sẽ xảy ra vào ngày hôm sau.
“Nhưng Emilia sẽ làm gì khi chị ấy tỉnh lại rồi?” Billy hỏi.
“Bọn anh không biết,” Charlie thú nhận. “Bọn anh thậm chí còn không biết nó đó có đúng là Emilia Tolly không, hoặc nó có chịu đến Mái Ấm Gia Đình Gunn không. Bây giờ chỉ biết trông cậy ở Olivia thôi.”
Ba mẹ Olivia rất chiều con. Khi cô nàng nói rằng phải đi gặp một bạn gái tên là Emilia Moon, sống ở đường Washford, cách xa nhiều dặm, thì mẹ Olivia liền chở nó đến nhà Emilia, và đồng ý sẽ đón cả hai đứa ở Mái Ấm Gia Đình Gunn lúc 5 giờ chiều.
“Có cần mẹ vô nhà Emilia với con không?” Từ trong xe, mẹ Olivia nói vọng ra.
Olivia đứng bên cổng một ngôi nhà có tên là Ánh Trăng. Nó vẫy tay:
“Không cần đâu mẹ ơi. Con vô được mà.”
Nhưng bà Vertigo cũng chờ cho đến khi nhìn thấy Olivia nhấn chuông. Một phụ nữ tóc hoa râm ra mở cửa, khi đó bà Vertigo mới chào lớn, “Tạmmm...biiêệttt!” và lái xe đi.
“Cần gì?” người phụ nữ tóc xám hỏi Olivia.
“Cháu đến gặp Emilia,” Olivia đáp. “Bạn ấy có mời cháu.”
“Emilia không bao giờ mời ai cả.” Người phụ nữ gầy còm, vẻ mặt cau có không thèm mời Olivia vô nhà.
“À, chắc là bạn ấy quên rồi,” Olivia nhanh miệng. “Bác không thể để cháu ra về bây giờ đâu vì mẹ cháu vừa đi xong, mà nhà cháu ở cách đây nhiều dặm.”
“Xì!” Bà ta nghiến hai hàm răng vào nhau. “Emilia!” bà ta hét. “Ra đây!”
“Mày đã mời con bé này đến đây hả?” bà ta chất vấn.
Olivia vẫy tay rối rít và mỉm cười với Emilia cho đến khi cô bé này đáp, “Dạ.”
“Mày không có quyền,” bà ta bực dọc. “Thôi thì chúng mày vô đi,” bà ta nói một cách gượng ép.
Olivia bước vô một ngôi nhà lạnh lẽo, và gọn gàng một cách khác thường. Emilia mỉm cười ỉu xìu với nó rồi đi trước, dẫn đường lên lầu, vô phòng riêng. Đó là một căn phòng khá buồn tẻ. Không có tranh ảnh gì trên tường hết, và tất cả mọi đồ đạc của Emilia đều bị tống hết vô những ngăn kéo tủ to tướng hay những tủ âm tường. Trên giường trải một tấm mền trắng, sạch sẽ, và ngồi chồm hổm trên gối là một chú vịt nhồi bông trông cũng tươm tất nốt.
“Dễ thương quá hả,” Olivia nói chỉ để cho có chuyện mà thôi.
Emilia mỉm cười.
“Tụi mình ra ngoài đi?” Olivia đề nghị.
“Ngoài vườn chắc có nhiều thứ hay hơn.”
Emilia đồng ý.
Khu vườn gòm một bãi cỏ ngăn nắp, có những bụi cây bụi rập rạp bao quanh. Đằng sau một chiếc ghế xích đu ở cuối vườn, Olivia phát hiện một bức tường trông đầy hứa hẹn.
“Bên kia bức tường là gì vậy?” nó hỏi Emilia.
“Chỉ là một ngõ hẻm,” Emilia đáp. “Nó dẫn ra đường cái.”