Bà chỉ những người đã cứu Charlie.
“Nếu không có họ, con đã chẳng ở đây được, đúng không nào?”
“À… đúng ạ,” Charlie hơi tẽn tò. “Con xin lỗi.”
Bà bếp trưởng nháy mắt với nó một cái, rồi phát dĩa thức ăn (loại thập cẩm) cho Gabriel và Tancred, và một dĩa khoai tây cho Lysander, người chỉ thích khoai tây chiên.
Charlie thấy tất cả các giáo viên thuộc khoa thanh nhạc đều có mặt trong hành lang. Họ đang cố sắp xếp lũ trẻ thành từng nhóm. Thầy Paltry mặt đỏ nhừ và có vẻ tức giận, nhưng giáo sư Saltweather xem ra lại có vẻ thích chí. Chốc chốc, ông lại bật hát lên khi hướng dẫn lũ trẻ ra bàn.
Cô Chrystal tươi cười với Charlie và giơ hai ngón tay cái lên với nó. Cô đang giúp bà Dance giữ tụi nhỏ hơn ở yên ngoài hành lang. Ngoại trừ Tancred và Lysander, chỉ có các học viên của khoa nhạc mới được phép dự tiệc.
Olivia đã xoay xở đâu đó được một chiếc áo chùng xanh, và cho đến giờ, không ai trong các thầy cô nhận ra nó không phải là học trò của khoa nhạc. Nó chạy lại chỗ Charlie, với hai dĩa xúc xích trên tay.
“Tớ lấy thêm một dĩa cho đằng ấy đây. Tội nghiệp đằng ấy quá, mình mẩy bầm tím cả, eo ôi nhìn đầu tóc kìa.”
Charlie vuốt vuốt đám tóc bùi nhùi như cái bờ giậu của nó, bám đầy lá và nhánh cây nhỏ.
“Ừ, mình quên mất,” nó nói.
Nó đã khá no rồi, nhưng không thể từ chố lời mời của Olivia.
“Tụi mình ăn chung đi,” nó đề nghị, rồi hạ giọng hỏi, “Sao bồ lấy được cái áo chùng xanh này vậy?”
“Của Billy đó,” nó bật mí. “Thằng nhỏ mệt quá nên không xuống được, uổng cho nó quá. Nó tìm thấy huy chương đấy, đằng ấy biết chứ?”
“Ừ, mình biết,” Charlie ưu tư.
Fidelio liếc Charlie một cái, chân mày nhướn cong lên. Chúng cần phải nói chuyện với Billy Raven, Charlie quyết định. Ai đó (hay một điều gì đó) đang khiến thằng bé này hành xử hết sức kỳ lạ.
“Mình không tin được là toàn bộ các món ăn này được dọn ra chỉ vì mình bị kẹt trong khu vườn hoang,” nó lẩm bẩm.
“Ấy là do bà bếp trưởng đó,” Fidelio giải thích. “Khi bà ấy quyết định điều gì thì không thầy cô nào có thể ngăn được. Kể cả giáo sư Bloor. Năm ngoái, một nam sinh tên là Ollie Sparks biến mất trong ba ngày. Nó bị lạc trong khu mục nát của toà nhà và không ai tìm thấy nó. Cuối cùng nó cũng ra được nhờ chui qua một cái lỗ dưới sàn nhà. Khắp người nó trầy xước và bầm tím, tóc bám đầy mạng nhện. Thậm chí một thời gian sau nó vẫn chưa nói được. Nhưng cuối cùng bà bếp trưởng cũng dọn lên cho nó một bữa tiệc nửa đêm thịnh soạn. Sau đó nó được gởi về nhà, không bao giờ quay lại đầy nữa.”
“Em không trách…”
Lời nói kế tiếp của Charlie chợt ngừng lại dở chừng trên môi, bởi vì cửa vườn đột ngột mở toang, và giáo sư Bloor với bà cô Lucretia xuất hiện. Mỗi người một tay, họ đang kéo cái thân người mềm rũ của Manfred Bloor. Rõ ràng là trông hắn không còn cái vẻ dọa dẫm nữa. Đầu hắn ngửa về trước và đôi mắt dễ sợ nhằm hờ lại. Bà cô Lucretia thảy một cái nhìn héo úa về phía Charlie, trước khi biến mất qua cánh cửa dẫn đến chái phía tây.
Sự im lặng rơi phịch xuống khắp hành lang khi thầy Carp và một giáo viên nữa xuất hiện, dìu theo cái hình hài lết đi khập khiễng của Zelda Dobinski.
Tất cả đám nhỏ ngày thường vẫn sợ Zelda và Manfred, giờ việc trông thấy cảnh hai đứa này sống dở chết dở cũng khiến cho mọi trò vui tắt ngấm trên bàn tiệc. Một loáng sau gần như tất cả bọn trẻ bắt đầu chuồn về phòng ngủ.
Khi Charlie, Gabriel và Fidelio nhẹ nhàng đi vô, tất cả nam sinh trong phòng ngủ chung hình như đã ngủ cả. Nhưng có tiếng sụt sịt phát ra từ phía góc phòng có giường của Billy. Trong bóng tối, Charlie mò tìm đến giường của thằng bé.
“Billy,” nó gọi khẽ. “Em còn thức không?”
“Em xin lỗi vì đã bỏ anh lại trong khu vườn hoang,” Billy thì thầm. “Em không cố tình để anh bị thương đâu.”
“Không sao đâu,” Charlie đáp lại. “Nhưng em đã phản bội Emilia, em có biết không? Em đã nói cho ai đó về việc Emilia ấy tỉnh lại. Sao em lại làm thế, Billy?”
Không có tiếng trả lời.
“Có người nào đó bắt buộc em phải làm thế, đúng không?” Charlie dò hỏi.