Phố Nhà Thờ ở đâu, và làm cách nào mà tới được đó? Bắt buộc nó phải rời nhà trước khi ngoại Maisie và mẹ về. Họ sẽ không đời nào đồng ý cho nó lang thang một mình, tới một nơi mà nó không biết. Và nếu nó không hành động ngay bây giờ, không chừng sẽ không kịp về dự sinh nhật Benjamin. Nhưng nó phải để lại tin nhắn, kẻo mẹ lại lo sốt vó.
Theo như Charlie nhớ thì nó chưa từng bao vô phòng Ông cậu Paton. Tấm biển XIN ĐỪNG QUẤY RẦY treo thường trực trên cánh cửa. Dạo này Charlie bắt đầu thắc mắc Ông cậu làm cái gì suốt ngày trong đấy. Thỉnh thoảng có tiếng thịch thịch nho nhỏ vọng ra. Còn thường thì im lặng.
Hôm nay Charlie sẽ phải làm ngơ tấm biển.
Nó gõ cửa, ban đầu ngập ngừng, sau mạnh dần lên.
"Gì đó?" Giọng Ông cậu Paton cáu kỉnh.
"Ông cậu Paton, cho con vô nghe?" Charlie hỏi.
"Chi vậy?" Ông cậu Paton hỏi.
"Vì con phải đến chỗ kia, và con muốn Ông cậu giải thích cho mẹ con."
Một tiếng thở dài thượt. Charlie không dám mở cửa cho đến khi tiếng Ông cậu lạnh lùng:
"Vô đi, nếu mày thấy cần phải vô."
Charlie vặn nắm đấm cửa và lách vô. Nó bật ngửa trước những gì trông thấy. Phòng Ông cậu ngập ngụa những giấy là giấy. Giấy treo tòn teng trên kệ, giấy rơi lả tả trên bậu cửa sổ, giấy phủ hết mặt bàn giấy, giấy quấn dập dềnh như thủy triều quanh mắt cá chân ông. Cái giường kê ở đâu nhỉ? Có lẽ là dưới một đống mền bằng sách, Charlie đoán vậy. Sách xếp đầy hết những bức tường, nghễu nghện từ sàn tới trần nhà, thậm chí sách còn leo lên quanh bàn thành từng chồng cao xiêu vẹo.
"Sao?" Ông cậu Paton hỏi, ngước mắt lên từ sau một ụ giấy.
"Ông cậu làm ơn cho con biết phố Nhà Thờ ơ đâu được không?" Charlie hồi hộp hỏi.
"Chứ mày nghĩ nó ở đâu? Dĩ nhiên là cạnh nhà thờ rồi."
Vào ban ngày, Ông cậu Paton là một người khác hẳn - lạnh nhạt và đầy hăm dọa.
"Ô," Charlie kêu lên, thấy mình đúng là thằng khùng."Vâng, con sẽ tới đó ngay bây giờ. Nhưng Ông cậu nói với mẹ con được không? Mẹ con sẽ muốn biết con đi đâu, và..."