"Nhưng mà Charlie này, sẽ có nhiều đứa trẻ khác mặc áo chùng mà," mẹ nó dỗ dành. "Có đứa còn mặc màu tím và màu xanh lá cây nữa đấy."
"Nhưng không phải ở khu phố này," Charlie vùng vằng, lột cái áo ra. "Tất cả bọn chúng đều ở Khu Nhà Lầu."
Khu Nhà Lầu, tức là Khu Đồi Cao, nằm trải dài trên một sườn đồi cây cối rậm rạp, nhìn xuống thành phố. Nhà cửa ở đó cao và rộng, và những người sống trong đó chẳng thiếu thứ gì. Những khu vườn mênh mông trồng đầy hoa là hoa, hình như nở rộ quanh năm.
"Mẹ biết rõ là không phải đứa bé nào cũng xuất thân từ Khu Nhà Lầu," mẹ Charlie nói. "Có một cô bé ở cách nhà mình hai dãy phố, tên Olivia Vertigo, đã được lên báo. Cô bé ấy sẽ học khoa kịch, nên con sẽ gặp nó mặc áo chùng màu tím."
"Hự!" Charlie phụng phịu. "Nếu mẹ nói nó ở đường Con Rồng thì cũng sang trọng như Khu Nhà Lầu vậy." Nó quyết định sẽ tém cái áo chùng này dưới áo khoác cho đến khi đến cửa Học Viện.
Ngay cả ngoại Maisie cũng bắt đầu nhượng bộ.
"Đẹp quá chừng," bà nói về cái áo chùng màu xanh. "Màu ngọt quá.” Charlie đùng đùng mang cái áo lên phòng nó và nhét một múi vô ngăn kéo. (Sau đó mẹ nó lên và cẩn thận treo cái áo vô tủ âm tường). Xong, nó đút tấm thiệp sinh nhật của Benjamin vô chiếc phong bì màu cam và chạy xuống lầu.
"Con đi dự sinh nhật Benjamin đây," nó thông báo cho mẹ nó.
Đến nơi, con Hạt Đậu đón chào nó bằng một tiếng sủa lớn. Chú ta thậm chí còn không để cho Charlie đi qua cửa trước.
"Có chuyện gì với con Hạt Đậu vậy?" Nó hét lên khi Benjamin sầm sập lao xuống lầu.
"Tại cái thùng mà bồ để lại đó," Benjamin nói. "Nó ghét cái thùng ấy. Mình đã đẩy cái thùng vô gầm giường như bồ dặn, nhưng con Hạt Đậu cứ gầm gừ rồi sủa hoài, xong lại lôi cái thùng trở ra. Nó nhai rách cái bao, xong lấy móng cào nắp thùng."
Charlie ráng lách qua cửa trong khi Benjamin đẩy con Hạt Đậu ra xa. Cuối cùng, con chó hộc lên một tiếng, vút qua hành lang rồi xuyên qua lỗ cửa dành cho chó, phóng ra sau vườn.
Giờ thì Charlie đã đến, nên Benjamin muốn mở gói quà của mình. Nó chạy lên lầu lấy xuống.