"Thế thì đừng đi."
"Nó phải đi, con ơi. Mẹ nó đã mua đồng phục rồi," ngoại Maisie nói. Ngoại đặt hai đĩa đậu nướng và xúc xích lên bàn nhà bếp:
"Ăn đi. Sinh nhật của con mà coi bộ con sắp chết đói rồi kìa, Benjamin Brown."
Benjamin ngồi xuống nhưng nó đã không còn cảm giác ngon miệng, nó lén gạt một miếng xúc xích cho con Hạt Đậu khi ngoại Maisie quay đi.
"Mình sẽ không đi cho đến hết học kỳ này," Charlie nói với bạn.
"Ờ," Benjamin nhìn đăm đăm vô cái đĩa của nó, không cười.
Xui xẻo làm sao, mẹ Charlie lựa đúng khoảnh khắc đó mà bước vô cùng với bộ đồ ngủ của Charlie.
"Không có bộ cũ nào khác cho con, Charlie à" cô nói. "Nhà Yewbeam sẽ cung cấp toàn bộ quần áo mới cho con vô Học viện."
"Đồ ngủ?" Benjamin ngước lên. "Bồ sẽ ngủ ở đó sao?"
"Mình sẽ về vào mỗi cuối tuần," Charlie trấn an.
"Ờ," Benjamin lùa vài hạt đậu vô miệng rồi đứng lên. "Mình về đây. Chắc ba mẹ mình về rồi."
"Để mình đưa...?" Charlie đề nghị.
"Khỏi. Được mà. Mình có con Hạt Đậu."
Charlie chưa kịp nói thêm lời nào thì Benjamin và Hạt Đậu đã bước đi khỏi. Đuôi và tai con chó cụp rũ xuống thê thảm, luôn là dấu hiệu rằng chủ nó đang xuống tinh thần ghê gớm.
"Cái thằng tức cười," ngoại Maisie bình luận.
"Con nghĩ con phải chạy sang coi nó có sao không," Charlie nói. "Dù gì cũng là sinh nhật nó."
Nhưng khi vừa mở cửa trước, nó trông thấy Ông cậu Paton bước ra khỏi nhà. Điều này làm nó nảy ra một ý.
"Ông cậu Paton, cho con đi cùng với?" Charlie gọi, cắm cổ chạy theo Ông cậu mình.
"Chi vậy?" Ông cậu Paton đã dừng lại để đút một bó thư dày cộp vô hộp thư.
"Tại...tại..." Charlie đuổi kịp Ông cậu. "À, con muốn rủ Ông cậu đi với con đến chỗ kia kìa."
"Chỗ nào?"