Cô chiếc nhíu mày nhìn ông, bỏ đống chìa khóa vô một bịch nylông và đưa cho Charlie.
"Đây, cháu mang về thử hết đi," cô bảo.
"Cám ơn cô Ingledew."
Charlie cầm bịch chìa khóa, và xem ra không còn gì để nói hay làm nữa, nó lần đường quay trở lại tấm rèm.
Cô Ingledew theo sau họ để đóng và chốt cửa. Nhưng khi đã ra tới đường, Ông cậu Paton thốt nhiên quay lại hỏi:
"Cô Ingledew, tôi có thể gọi điện lại cho cô không?"
"Dĩ nhiên rồi," cô Ingledew nói, vẻ ngạc nhiên. "Đây là tiệm sách mà, làm sao tôi có thể ngăn anh được?"
"Đúng," Ông cậu Paton mỉm cười. "Nhưng sau khi trời tối có được chứ?"
Cô Ingledew trông có vẻ sợ sệt:
"Thứ Sáu tôi mở cửa đến 8 giờ," cô nói và đóng cửa lại.
Trong một thoáng, Ông cậu Paton nhìn chằm chằm vô cánh cửa như thể bị ếm bùa, rồi ông quay ra, thình lình tuyên bố:
"Một phụ nữ mới duyên dáng làm sao!"
Câu đó được Ông cậu thốt ra mãnh liệt đến nỗi cái bóng đèn gần nhất cháy bùng lên, rồi một cơn mưa bụi thủy tinh nhẹ rơi xuống con đường rải sỏi, cũng với một tiếng lanh canh thoảng như tiếng nhạc.