Phần Benjamin, đầu óc nó quay cuồng lúc chạy ra mở cửa. Nó cố tưởng tượng xem ai mà lại ở ngoài bậc cửa sáng Chủ nhật bảnh mắt thế này. Có nên cho người đó vô không; và nếu cho vô rồi thì liệu nó có thể quay lại với Charlie không? Bây giờ nó mới nhớ ra mình đã bỏ Charlie lại trong bóng tối.
Benjamin mở hi hí cửa, và dòm quanh. Một người phụ nữ đứng trên bậc thềm. Bà ta có mái tóc đen, mặc một cái áo khoác sẫm trông mượt mà. Mặc dầu đã được một cây dù che kín đến phân nửa người, nhưng ngay lúc trông thấy bà, Benjamin đã biết chắc đó là ai. Nó nhận ra đôi ủng đỏ. Đó là một trong những bà cô Yewbeam của Charlie.
Nó hỏi, "Chi đó ạ?" Nhưng không mở cửa rộng thêm chút nào.
"Xin chào cháu!" Người phụ nữ có giọng nói nhừa nhựa, ngọt lịm. "Cháu là Benjamin đúng không?"
"Dạ," Benjamin đáp.
"Thằng cháu của bác có ở đây không?" Thằng Charlie ấy? Bác biết nó là bạn cháu." Bà ta mỉm cười ngọt ngào.
Ngay lậy tức, con Hạt Đậu cất tiếng gầm gừ trong họng, thế là Benjamin thoát được rắc rối, khỏi phải trả lời.
Bà ta cười khẩy, nói:
"Ồ. Nó không thích ta sao, con chó ấy?"
Benjamin đi đến kết luận rằng, dù với bất kỳ lý do gì, nó cũng tuyệt đối không được nói Charlie đang ở đâu với nhân vật Yewbeam này.
"Bạn ấy không có ở đây," nó nói. "Cháu không gặp bạn ấy từ hôm qua."
"Thế à?" Người phụ nữ nhướn một bên chân mày đen dài lên. Bà ta không còn cười nữa. "Kỳ thật. Nó nói nó đến gặp cháu kia mà."
"Không, bạn ấy không đến," Benjamin chối.
"Ồ, sao mày biết là nó không đến?" Bà ta chẳng còn gờ-ram ngọt ngào nào nữa.
"Vì nếu bạn ấy đến thì nãy giờ bạn ấy đứng đây." Benjamin trả lời, không một chút ngắc ngứ.
Lúc này con Hạt Đậu bắt đầu sủa hung tợn và Benjamin đã có thể đóng sập cửa lại trước mũi bà ta. Khóa cửa và cài chốt xong, nó hé nhìn qua khe nhòm và thấy bà ta đang nhìn nó trừng trừng, mặt trắng bệch ra vì tức giận.