"Đâu được," Charlie phản đối. "Món đồ ở bên trong thùng đã được dùng để đổi đứa bé. Giờ cô Ingledew có thể dùng nó để chuộc đứa bé về. Tụi mình phải giữ cho cái thùng được an toàn."
"Lỡ nó là một thứ khủng khiếp mà không ai muốn giữ thì sao?"
Charlie đã nghĩ tới điều này, nhưng rồi nó quả quyết rằng đây là thứ mà có người rầt cần. Tại sao mấy bà cô lại quan tâm đến thế? Tại sao lại có một thằng tóc đỏ đến hỏi về cái thùng?
"Chắc chắn là có người rất cần món đồ đó," Charlie nói, "nhưng họ sẽ không có được nó cho đến khi nào mình tìm được đứa bé, và theo ông Onimousi nói, thì đứa bé đang ở Học viện Bloor."
Charlie mở cửa sau, nhảy xuống các bậc tam cấp và phóng vọt qua khu vườn.
Benjamin nhìn thằng bạn cứ thế lao vù qua cổng mà không chịu để ý hai phía.
"Nó sẽ bị bà cô kinh khủng kia tóm mất thôi." Benjamin thở dài. Đôi khi Charlie chẳng nghĩ ngợi cẩn thận xem mình đang làm gì cả.
Con Hạt Đậu lộ vẻ thất vọng vì không được đi dạo, Benjamin quyết định làm cho nó một bữa sáng thật xôm tụ. Nghĩ tới món xúc xích nướng thì đến Benjamin cũng cảm thấy đói bụng.
Khi xuống bếp, Benjamin chợt thấy ngay giữa bàn bếp có một tấm danh thiếp ghi dòng chữ Orivil Onimousi và Những Con Mèo Lửa, bằng chữ in nhũ vàng.
Tấm danh thiếp nằm đây từ lúc nào? Làm sao nó chui được vô đây? Và tại sao nó lại chui vô đây?
Charlie đã chạy hết con hẻm sau nhà Benjamin. Giờ thì nó đang ở khúc đường mà hôm nọ, lần đầu tiên, nó bắt gặp Ông cậu kích bể bóng đèn. Nó liếc thật lẹ qua trái, rồi qua phải, để biết chắc là bà cô không có trên đường.
"Mình lừa được bà ấy rồi," Charlie hí hửng. Nó chạy tới đường Filbert, quẹo cua và...
"Tóm được rồi!" Một giọng nói vang lên.
Bà cô Venetia cắm những móng tay dài ngập vai Charlie.
"Đi theo ta nào, thằng kia," bà Venetia rù rì đầy đe dọa. "Chúng ta có điều muốn hỏi mi. Và nếu chúng ta không nhận được câu trả lời thỏa đáng thì đáng tiếc cho mi đấy. Rất đáng tiếc."