"Tốt hơn con nên trả chúng về nơi của chúng," bà nói, khá ngọt ngào.
Charlie chộp lấy đống chìa khóa.
"Việc này chưa xong đâu," nội Bone đe nẹt.
"Để thằng bé yên đi," mẹ Bone bảo.
"Giờ bọn ta sẽ để mặc nó." Nội Bone nhìn bà cô Venetia đầy ngụ ý. "Chúng ta vẫn còn con cá khác để tóm."
Charlie nhẹ cả người khi hai bà đội nón, đeo găng tay và lướt lẹ ra đường, chắc lại quấy nhiễu ai đó. Nếu Benjamin là nạn nhân họ nhắm tới thì họ sẽ không đời nào vượt qua được con Hạt Đậu.
"Charlie, chuyện gì vậy con?" Mẹ nó hỏi khi chỉ còn hai mẹ con.
"Không có gì đâu, mẹ. Nội Bone muốn biết mọi thứ, nhưng con có quyền giữ bí mật của mình chứ, phải không mẹ?"
"Ờ. Nhưng coi bộ đây là loại bí mật khá nghiêm trọng. Con không thể nói với mẹ đó là gì sao?"
Trông mẹ lo lắng quá, Charlie ghét nhất là phải nói dối mẹ. Nó quyết định ít ra cũng nên hé cho mẹ biết một phần nhỏ của vấn đề.
"Vụ này là về một đứa bé," nó bắt đầu.
Mẹ nó há hốc miệng kinh ngạc, "Một đứa bé!"
Charlie mong sao mẹ nó đừng có hoảng sợ như vậy.
"Yên tâm đi mẹ, con không đánh cắp ai hay cái gì cả. Bây giờ nó không còn bé nữa, con bé ấy... nó là con gái... cỡ bằng tuổi con. Khi nó còn nhỏ xíu, mẹ nó mất và ba nó đã đem đổi nó lấy một thứ khác..."
"Cái gì?" Mẹ nó vội đưa tay bụm miệng lại.
"Kinh khủng quá mẹ nhỉ? Nhưng mà, ba con bé ấy mới mất. Người bà con duy nhất còn sống của nó muốn gặp lại nó, nhưng bà này không tìm ra cháu mình được. Vì thế con định sẽ đi tìm con bé."
"Con ấy hả, Charlie? Con không thể đi khắp nơi tìm trẻ lạc được. Ai mà biết được con bé đó đang ở đâu."
"Ừm, nhưng con nghĩ con biết nó ở đâu. Con không nói thêm được nữa đâu, mẹ ạ. Con xin lỗi. Mẹ sẽ không nói gì với nội Bone hay với mấy bà cô chứ mẹ? Con không nghĩ họ về phe mẹ con mình đâu."
"Mẹ đống ý," mẹ Charlie nói, vẻ khổ tâm.
"Con sẽ tìm con bé đó, mẹ ạ," Charlie cương quyết. "Tức cười thật, nhưng tự nhiên con thấy đó là việc con phải làm."