Charlie Bone Và Quả Cầu Xoắn Thời Gian

Chương 4: Chương 4




Henry quyết định chơi trò Thiện xạ, trò mà nó thích nhất. Dẫu không có đối thủ, nó vẫn hay luyện bằng cách chơi một mình. Chỉ với một mẩu phấn, luôn có sẵn trong túi, Henry vẽ một vòng tròn lớn ở ngay giữa tiền sảnh. Xong, nó vẽ thêm một vòng tròn nhỏ hơn bên trong vòng đầu tiên. Chọn ra mười ba viên bi trong túi, nó xếp chúng thành hình cây thánh giá bên trong vòng tròn nhỏ.

Giờ thì Henry quỳ xuống nền đá lạnh băng, ngay bên ngoài vòng tròn lớn. Đôi tay đã tím ngắt vì lạnh, nó không sao kìm cho hàm răng thôi va nhau cầm cập. Nhét vạt áo chùng xanh da trời xuống dưới đầu gối, nó lôi ra viên bi yêu quý nhất của mình – viên bi trong, màu xanh da trời, có một lằn bạc bên trong, tựa như ánh sao. Đó luôn luôn là hòn bi cái, hay hòn bi xạ thủ.

Đặt những khớp ngón tay phải xuống sàn, lòng bản tay ngửa lên, Henry đặt viên bi xanh da trời lên đầu ngón trỏ và giơ ngón cái búng nó về phía hàng thánh giá bi. Một tiếng “cách” thật đanh, nó bắn bật viên bi màu cam ở bên phải ra khỏi hai vòng tròn.

“Hoan hô!” Henry hét lên.

Có một tiếng két nhẹ sau lưng. Henry nheo mắt nhìn vô những mảng tối đen trên những bức tường ốp ván gỗ sồi. Đó là do nó tưởng tượng? Hay một bức thảm thêu dài vừa rung lên? Ở đầu kia của bức thảm thêu, có một cánh cửa dẫn đến chái phía tây. Henry thích cầu thang chính hơn. Còn hành lang đằng sau cánh cửa kia tối quá và ma quái quá.

Một cơn gió lạnh lùa qua đầu gối Henry, và bức thảm thêu lại cuộn lên một lần nữa. Một loạt mưa đá nện rầm rầm lên những cánh cửa sổ, và gió rít thê lương, luẩn quẩn quanh mảnh sân ngập tuyết.

“À, gió.”

Henry run tay, kéo áo chùng lên sát người hơn. Rồi nó kéo chiếc mũ lên, trùm kín đầu.

Trong hành lang phía sau tấm thảm thêu, Ezekiel Bloor đứng, một tay cầm đèn lồng, và tay kia cầm một quả cầu pha lê lấp lánh. Những tia màu sáng chói, xoáy cuộn, tỏa ra từ quả cầu, thành một cầu vồng được viền vàng và bạc. Ánh mặt trời và ánh trăng nối tiếp nhau vần vũ trên quả cầu. Zeke hiểu rằng nó tuyệt đối không được nhìn vô đấy. nó đang cầm một trong những viên bi cổ xưa nhất thế giới.

Ngày trước, trên giường hấp hối, bà cô Beatrice của Zeke, một phù thuỷ, đã ấn quả cầu này vô tay nó.

“Quả Cầu Xoắn Thời Gian,” bà thều thào bằng giọng của người sắp chết.”Để du hành xuyên thời gian. Không được nhìn vô nó, Ezekiel, trừ khi con muốn du hành.”

Ezekiel không muốn du hành. Nó lớn lên trong tòa nhà lớn âm u của gia đình, và rất hiếm khi có ai thuyết phục được nó rời khỏi nơi này.

Tuy nhiên, nó ao ước muốn biết điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn vô Quả Cầu Xoắn Thời Gian. Và theo như Zeke nghĩ, thì không có ai xứng đáng để làm một chuyến xuyên thời gian hơn là thằng em họ kém cỏi Henry Yewbeam của nó.

Henry tính đến giờ đã búng bay thêm được ba viên bi nữa ra khỏi vòng tròn nhỏ. Nó không bắn hụt viên nào, mặc cho những ngón tay tê cứng. Nó đang chuyển vị trí, lùi lại bên ngoài vòng tròn, thì một viên bi pha lê lăn về phía nó. Viên này to hơn viên xạ thủ xanh da trời của Henry, và có những tia sáng đủ màu sắc, lung linh nhảy múa xung quanh.

“Ui trời,” Henry nín thở.

Nó ngây ra như phỗng trong khi viên bi lạ vẫn lăn, cho tới khi chạm vô chân nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.