Charlie Bone Và Sói Hoang

Chương 10: Chương 10




Lysander và Lauren

“Vua Đỏ!” Charlie dâng trào một niềm hi vọng khôn tả. “Dĩ nhiên rồi. Còn ai ngăn cây cầu khỏi dìm chết tụi mình? Còn ai cứu Hạt Đậu vô đây?”

Olivia nghi hoặc. “Nhà vua là một cái cây mà,Charlie. Tụi mình đã thấy ngài rồi. Bây giờ ngài vĩnh viễn là một cái cây.”

“Chúng ta không chắc chắn điều đó”. Charlie nhìn ông Onimous. “Phải không ạ,ông Onimous?”

Người đàn ông nhỏ bé xòe tay ra. “Chúng ta làm sao biết được,Charlie? Trong thành phố này bất kì điều gì cũng có thể xảy ra. Giờ ta phải chăm lo quán đây. Bà Pike,bà cứ ở đây nhé,chúng tôi sẽ thu xếp cho bà sau”. Ông phóng vù ra khỏi bếp,mang theo một khay đựng bánh quy dành cho chó và mấy tô hạt cho chim.

Bà Pike lắng nghe mọi người bàn luận với nếp nhăn mỗi khoảnh khắc mỗi hằn sâu thêm. Nhắc tới Vua Đỏ không làm bà khuây khỏa hơn. “Tôi nằm ngoài sự cứu vớt”,bà rầu rĩ. “Gia đình Bloor nhất định muốn tôi phải chết. Tôi đã không tìm được cái hộp,trong khi chỉ biết về nó thôi cũng đã đóng dấu số phận tôi rồi. Tôi đã không hề hó hé cho một mống nào cả. Rồi họ sẽ đoán ra tôi đã nói với các vị. Họ muốn dìm tôi chết đấy,Charlie,không phải là cậu hay bạn bè cậu đâu”.

“Đó chỉ tại dòng sông nó vậy thôi,bác Pike”,Olivia nói rất khoát. “Không ai chủ ý dìm bác chết đâu. Ý cháu muốn nói là,ai mà phát hiện ra tụi cháu vào lúc sớm bạch như vậy,lại trong sương mù nữa?”

Bà Pike không thể nguôi ngoai. “nếu Asa còn sống,họ sẽ lại rắp tâm hại nó. Dù gì nó cũng là người hóa thú”. Bà hỉ mũi một phát nghẹt thít khiến Hạt Đậu lùi phắt vô góc phòng và gừ hộc lên. ‘Trời ơi,con chó sợ tôi,mà trong đời mình tôi có làm hại một con thú nào bao giờ”.

“Không phải nó sợ đâu ạ,tại nó bối rối đấy”,Benjamin nói,cố ra vẻ lễ phép.

Nhưng tiếng sủa của Hạt Đậu từ trong quán vọt ra liền kéo theo hàng tràng tiếng mèo ngoao,một tiếng ngựa hí và một tiếng hét lặp đi lặp lại, “Bớ chó! Bớ chó!”

Không nghi ngờ gì về cái kiểu gọi quen thuộc ấy. Đó chính là tiếng của Homer,con vẹt của Lysander. Charlie,Benjamin và Olivia liền chào tạm biệt bà Pike,Charlie hứa với bà cho dù chuyện gì xảy ra thì Asa cũng sẽ được cứu sống.

“Bác sẽ an toàn ở đây,bác Pike”. Olivia ôm siết lấy người phụ nữ đau khổ. “Gia đình Onimous rất tuyệt vời”.

Ba đứa trẻ nối đuôi nhau ra khỏi nhà bếp,hiện ra ngay phía sau quầy của quán. Đứng đối diện bên quầy là Lysander và một cô gái tuyệt đẹp có một con vẹt đậu trên vai. Còn con vẹt của Lysander vắt vẻo trên đầu anh ấy.

“Chào,đám nhóc”,Lysander nói. “Đây là Lauren…ờ,còn đây là Cassandra”.

“Chị là Lauren,nó là Cassandra”,cô gái nói,đập đập vô chân con vẹt. “Các em ngồi chung với bọn chị chứ?”

Có vẻ là một ý thú vị đấy. Ba đứa bèn bước vòng qua quầy và ra xếp hàng.

“Bồ nợ tớ một thanh kẹo mềm sô-cô-la đó”,Olivia nhắc Charlie.

“Bồ xứng đáng được hai”,Charlie nói,kiểm tra túi coi có đủ tiền không.

Quán Cà Phê Thú Kiểng tấp nập người và thú. Chắc có lẽ trong những ngày u ám,lình xình,thú cưng cũng cần đàn đúm và giao tiếp xã hội hệt như chủ chúng vậy. Trước khi đến được cái bàn trống duy nhất,năm đứa phải nhảy qua vô số mèo,thỏ,phải ép mình lách qua một con chó khổng lồ,một con ngựa lùn bé tí tẹo và chui qua một con cú bay thấp.

“Phù ù!”Lysander thả phịch người xuống ghế đồng thời đưa tay lên vỗ trán. “Đông quá xá! Nơi này trở nên quá nổi tiếng rồi đó. Món Homer thích đã hết sạch”. Anh chuyền một khúc bánh nướng cho con vẹt. “Ăn đỡ cái này đi,Homer”.

Homer nhần miếng bánh vào mỏ,rồi lại thả xuống chân mà mổ một cách uể oải.

“Nơi này tuyệt quá”,Lauren xuýt xoa,nhìn quanh quán. “Ước gì anh đưa em đến đây thường xuyên,Sander”.

Charlie cố đáng giá cô gái này. Chị ấy quá đẹp. Với mái tóc đen lượn sóng và đôi má lúm đồng tiền thế này chắc chắn Charlie đã nhận ra chị nếu chị học ở Học viện Bloor. “Chị không học trường tụi em phải không?”nó hỏi.

Lysander cười phá lên. “Việc gì phải dè dặt thế,cô ấy học một trường rất bình thường,phải không,Lauren?”

“Em biết,chị học trường em”,Benjamin bẽn lẽn. “Nhưng em nghĩ là chị không để ý đến em”.

“Để coi”,Lauren nhìn kĩ Benjamin. “Á. Em là Benjamin Brown. Ba mẹ em là những thám tử tư nổi tiếng đây mà?”

“Ờm,không nổi tiếng lắm đâu”. Benjamin đỏ mặt và cúi xuống thảy cho Hạt Đậu một thanh bít-tết thứ hai.

Lysander muốn biết Charlie và đám bạn đã làm gì trong bếp nhà ông bà Onimous.

“Một câu chuyện dài lắm”,Charlie ngần ngại. Nó biết Lysander rất đáng tin cậy,nhưng không dám, chắc về Lauren.

Nhưng chẳng ai cản được Olivia. Hầu như không dừng lại để thở,con nhỏ thuật lại tỉ mỉ từng khoảnh khắc của buổi sáng suýt trở thành thảm họa của tụi nó,từ lúc chúng tiến vô vùng đồng hoang tới khi Benjamin tái xuất hiện cùng với Hạt Đậu và cọng lông chim màu đỏ.

Trong khi Lysander vẫn trầm ngâm im lặng thì Lauren trầm trồ khen Olivia có tài kể chuyện mới lôi cuốn làm sao.

“Chị không nghĩ chuyện đó có thật”,Lauren bảo Olivia, “mà nó không thể tin được,ý chị là,những người ở học viện Bloor rất là…là,thú vị,nhưng mà,hây”,chị hạ thấp giọng, “có một người không-hẳn-là-người ở ngay đây,trong nhà bếp này!”

“Thật ra,bác ấy là người”,Charlie nghiêm trang. “Chị Lauren,chị tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai biết việc này. Đó là điều rất bí mật,rất riêng tư”.

“Cậu ấy nói đúng đấy”,Lysander nói,tựa như mộng du. “Lauren,em phải hứa là không bao giờ nhắc lại những gì em vừa nghe hôm nay,thậm chí với cả bạn thân nhất của em”.

Lauren nhìn anh ra điều hờn trách. “Lysander Sage,anh là bạn thân nhất của em. Và em hứa sẽ không bao giờ nói với một ai”.

Lauren có vẻ ngoài nồng nhiệt,không thể có gì nghi ngờ chị. Charlie thở phào nhẹ nhõm. “Anh có ý kiến gì không,Sander?” nó hỏi.

Lysander đưa một mẩu bánh khác lên cho Homer. “Em nói có thể ông Onimous biết Asa bị đưa đi đâu. Chúng ta phải chờ ông ấy nói ra cho tụi mình. Sau đso chúng ta sẽ kéo Tancred vào cuộc”.

“Tancred?”Olivia quắc mắt. “Anh ta có thể làm được gì?”

“Tancred sẽ rất quan trọng,cũng như con bướm của em vậy,Charlie”. Lysander liếc con bướm trắng đậu trên tai trái Charlie. “Nó đã cứu các em hôm nay,anh chắc chắn nó sẽ cứu chúng ta lần nữa”.

“Cả Hiệp Sĩ Đỏ”,Benjamin lặng lẽ nói. “Ngài cũng đã cứu bọn em”.

“Đúng,Hiệp Sĩ Đỏ”,Lysander tán thành.

Chúng quyết định là sẽ lại gặp nhau vào chiều hôm sau. Lysander bảo sẽ cố thuyết phục Tancred tới quán,nhưng anh không hi vọng lắm. Tracy Morsell không thích thú vật,trong khi Tancred chẳng muốn rời cô nàng phút nào.

Olivia nhận xét rằng nó thấy việc đó thật ngớ ngẩn. Lysander nhún vai và cười toét với bạn gái của mình.

Khi Lysander và Lauren rời quán,hai con vẹt của họ bổ đầu lên xuống nhịp nhàng vào nhau,như thể chúng cũng đang hẹn hò.

“Tớ tưởng Lysander lạnh lùng sắt đá cơ chứ”,Olivia rầu rầu nói.

Benjamin và Charlie bắt đầu trở về đường Filbert,trong khi Olivia hướng về phía tiệm sách cô Ingledew. Đang đi gần tới ngõ Nhà Thờ Lớn thì con nhỏ thấy một dáng người quen quen chạy thục mạng vô đường Piminy. Người khác chắc chỉ ghi nhận diện mạo đó rồi bỏ qua,nhưng Olivia thì không.

“Ế!”con nhỏ thét gọi. “Đằng ấy đi đâu đó,Dagbert Endless?”

Vài khách bộ hành ngoái nhìn Dagbert,thằng này dừng sững lại giữa đường,rồi từ từ quay lại nhìn thẳng mặt Olivia.

“Chào!”Olivia hét. “Đằng ấy sống ở đó à?”

Dagbert nhìn chòng chọc con nhỏ. Trong đôi mắt xanh biển của nó vằn lên ánh lạnh lẽo đến nỗi olivia bỗng nổi da gà.

“Thì thôi vậy”,con nhỏ tự nói,tự cáu kỉnh vì nghe giọng mình run run. “Ai quan tâm đằng ấy sống ở đâu?”đoạn đi tiếp tới quảng trường và vô tiệm sách cô Ingledew.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.