Chất Tử Điện Hạ

Chương 19: Q.4 - Chương 19: Chiếm thành




Bạo động ở Lân Châu thành hết sức căng thẳng, hơn nữa dưới sự thổi gió châm ngòi của đám người Tử Li hiện tại càng thêm có xu thế không thể vãn hồi! Hơn mười thị vệ trà trộn vào trong đám người nghiễm nhiên thành chủ lực dẫn kình của dân quân phản kháng, đầy ngập nộ hỏa rống to, khẩu hiệu diễn thuyết đầy thuyết phục cùng chấn phấn nhân tâm từng chút thôi thúc khiến dân chúng giơ lên đao sạn lê sừ trong nhà hô to “Phạt vô đạo, giết bạo Lạc” thanh thế lớn nhằm về phía Tri phủ phủ nha!

Quan sai chỉ đến trăm người cho dù có ba đầu sáu tay cũng vô pháp cùng bách tính bị bức đến tuyệt lộ đỏ ngầu mắt chống đỡ được, đặc biệt khi sai đầu Chu gia bị một phen thái đao không biết từ đâu bay tới phút chốc dỡ xuống một cái cánh tay, quan sai vốn là bị hù sợ quá mức lập tức bỏ khí giáp cấp tốc lủi tán, bình thường những kẻ này tác quái tùy ý khi dân, dân chúng đã sớm đối với bọn họ hận thấu xương, hiện giờ tìm được cơ hội sao có thể dễ dàng cho bọn hắn chạy thoát?

Quần khởi vây công hơn nữa có nhân sĩ của ta âm thầm tương trợ, dân chúng rất nhanh liền như phá võng chi ngư (cá thoát khỏi lưới) toàn bộ lao ra, trải qua đoạn hành trình vừa thông suốt vừa oanh tạc kéo đám quan sai nửa chết nửa sống cả người đầy máu chậm rãi chạy về phía phủ nha. . . . . .

Tử Li nghe xong hồi báo tình huống thực thi của Liên Kiều thì hết sức hài lòng với kế hoạch, “Các ngươi dẫn dân chúng chiếm phủ nha, đem tri phủ trói ra cùng quan sai để bách tính mở ra phê đấu đại hội. Sau đó cho bản điện một phần danh sách phú thương địa chủ trong Lân Châu thành, bao gồm bọn họ có bao nhiêu phòng trạch, bao nhiêu điền địa (đất vườn), bao nhiêu thương phố (cửa hàng), bao nhiêu tài sản, càng chi tiết càng tốt! Tuy rằng Lân Châu khốn cùng nhưng thảo địa (mặt cỏ) có hư nát cũng sẽ có dê béo, chuyện này nhất định phải làm cẩn thận chút, tuyệt không thể làm cho một con dê béo nào trốn thoát.”

“Dạ, điện hạ!”

“Mặt khác, bản điện hạ còn cần một phần danh sách cư sĩ thân danh nông thôn trong Lân Châu thành, nhất định phải là người nói chuyện có chút phân lượng rõ chưa?”

“Thuộc hạ hiểu được!”

“Hảo, lập tức đi làm, càng nhanh càng tốt!”

Lúc này bọn họ đang ngồi ở thư phòng trong phủ của Tào Thạch Nghĩa, Tử Li ở trên ghế, Tào Thạch Nghĩa cùng An Cực Khanh, Ngụy Thần phân biệt ngồi hai bên tả hữu, đợi Liên Kiều lui ra, An Cực Khanh mới quay đầu hướng Tử Li mở miệng hỏi: “Kế tiếp ngươi tính toán làm như thế nào?”

Tử Li loan loan ánh mắt cười, vuốt cái cằm trơn bóng nói: “Kế tiếp phải làm chính là. . . . . . Thủ tín vu dân (lấy niềm tin từ dân)!”

“Thủ tín vu dân?”

“Đúng vậy!” Tử Li vẻ mặt cao thâm gật đầu.

Bản thân Tào Thạch Nghĩa lại là một bộ biểu tình chăm chú lắng nghe.

“Như thế nào thủ tín?” Ngụy Thần hỏi.

“Trước khi giải thích ta muốn hỏi một vấn đề, ” Tử Li đứng lên nói, “Các vị cảm thấy được một vị bách tính lấy nông mà sống cần nhất chính là chuyện gì?”

Nghe vậy Ngụy Thần nhíu mày, Tào Thạch Nghĩa vẫn như cũ cười đạm không nói được lời nào chờ Tử Li chỉ điểm bến mê, An Cực Khanh lại không cho là đúng nói: “Cần nhất đương nhiên là nông điền!”

“!” Tử Li không tự chủ được đánh cái vỗ vang, khi phát hiện ba người một bộ biểu tình không hiểu, vội vàng ngượng ngùng thu hồi tay nhún nhún vai nói tiếp, “Đúng vậy! Nông dân cần nhất chính là thổ địa! Đây là định luật hoàng kim mãi mãi không thay đổi! Nông dân sở dĩ bất mãn sở dĩ khởi nghĩa một nguyên nhân chính yếu dẫn đến chính là bọn họ không chiếm được đủ thổ địa hoặc là nói căn bản là không có đất để trồng trọt, thổ địa không đủ thì lương thực thu hoạch không đủ, nếu gặp thiên tai càng thảm hại hơn, hơn nữa vốn là không đủ sống nhưng cấp trên còn phải buộc hiến lương, đây không thể nghi ngờ là đem người ép chết, dưới tình huống như vậy nông dân có thể không tạo phản sao? Vấn đề này một khi chưa giải quyết triệt để thì thời khắc đều sẽ gặp phải uy hiếp từ khởi nghĩa nông dân! Cho nên ta phải trước tiên thôi phát khởi nghĩa nông dân, một là tạo cho An Cẩn Lạc phiền toái, hai cũng là chọn phần đối với ta có lợi nhất làm cho dân chúng ói ra khẩu oán khí này! Nhưng chỉ là một cuộc khởi nghĩa Lân Châu còn khó thành lốc cao, cho nên chúng ta phải tận lực cố gắng hợp với dân chúng cả nước bắt đầu kích động! Mà chúng ta kích động dân chúng mấu chốt chính là lấy được tín nhiệm của bọn họ, làm cho bọn họ tin tưởng chúng ta làm như vậy quả thật đối với bọn họ có lợi, cũng là thay bọn họ xuất đầu! Bởi vậy ta mới cần danh sách tất cả phú thương địa chủ cùng cư sĩ thân hào nông thôn trong thành! Tiếp theo liền noi theo chế độ đảng cộng sản thực hiện tịch thu đất đai của địa chủ phân phát cho nông dân, nông dân tự nhiên tin tưởng ngươi là vì họ làm việc, còn có một ít phú thương vi phú bất nhân, bọn họ hầu hết là cùng quan phủ cấu kết ở một hàng nghiệp thi hành lũng đoạn, như vậy chẳng những có thể cung cấp quân đội cho chúng ta, còn có thể hoàn lại không gian sinh tồn cho tiểu thương tiểu phiến (bán hàng rong)! Xử lý xong chuyện này liền tận lực bồi tiếp cư sĩ thân hào nông thôn đi ra nói chuyện, những người này đều là người chịu kính trọng của bách tính, có thể có bọn họ thay chúng ta nói tốt, này không khác gì thỉnh chuyên gia quảng bá thương hiệu sản phẩm!”

Loại bỏ một hai từ ngữ khó hiểu giữa chừng tung ra, Tử Li một phen nói đến hữu lý hữu cư (có lý có tình), thập phần hữu dụng!

Tào Thạch Nghĩa dẫn đầu mở miệng nói: “Không thể tưởng được điện hạ lại có tài tình mưu lược như thế! Xem ra Tào mỗ chờ đợi ở nơi này tám năm tuyệt không oan uổng a!”

“Nào có nào có! Tào đại nhân quá khen!” Vẫn là lần đầu tiên được người khen ngợi có tài, Tử Li nhếch miệng cười đến mãn nguyện, nhưng nếu đối phương biết cái gọi là tài tình mưu lược của mình đều là chơi game 《Tam quốc chí 》mà ra không biết sẽ có phản ứng gì?

Đang nói, bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng kêu “cô cô”, bốn người quay đầu lại liền thấy một con bồ câu đưa tin phịch cánh rơi xuống song cửa sổ.

Tào Thạch Nghĩa đi qua lấy cuộn tín của thủ hạ ở bên chân bồ câu mở ra nhìn kỹ, thần sắc hoan hỉ nói: “Điện hạ, đây là tin tức hộ thành quân bị điều đi của ta đưa tới, người xem!”

Tử Li tiếp nhận chỉ thấy phía trên dùng tự cực nhỏ ghi chép: “Liên binh tương tán, bất nhật nhi phản (ít ngày nữa sẽ phản)!”

Ngụy Thần vừa thấy ghi chép lập tức ai thán: “Quả nhiên chúng ta thay đổi tuyến đường Lân Châu là đúng! Thôn trấn kia xem ra là mai phục không ít binh lính!”

Tào Thạch Nghĩa vuốt cằm nói: “Một tháng trước ta nhận được lệnh điều binh từ trung ương, yêu cầu đem thủ hạ của ta là năm trăm viên hộ thành quân điều hết lên bắc bao vây tiễu trừ sơn tặc! Lúc ấy ta đã hết sức kỳ quái, bao vây tiễu trừ sơn tặc làm sao cần đến người của Lân Châu ta? Thẳng đến khi tin dữ Ngô vương băng hà truyền ra, ta mới tỉnh ngộ là An Cẩn Lạc bắt đầu muốn gây bất lợi với điện hạ! Binh lính trong tay hắn xa ở kinh thành ngoài tầm tay với, lại không thể minh mục trương đảm điều binh giết điện hạ, cho nên mới lấy cớ bao vây tiễu trừ sơn tặc yêu cầu điều dụng hộ thành quân của Bản Châu, Trung Châu, Lãnh Châu còn có Đậu Châu, Kiềm Châu cùng Lân Châu chúng ta đuổi tới Tề Châu chờ đợi bên trên điều khiển! Mà giám quân Tề Châu là một tân phái kinh quan gọi là Từ Thương, nếu ta không đoán sai người này nhất định là tâm phúc của An Cẩn Lạc, hắn lấy danh đi bao vây tiễu trừ sơn tặc thực chất là đi chặn giết! Sau khi nhìn ra mưu kế của bọn họ, ta phân phó thủ hạ chính là binh lính âm thầm tách ra một bộ phận rời đến phía Đông, quả nhiên thấy có phái binh khác mai phục ở các lộ khẩu tựa hồ chờ người nào, bọn họ chờ chính là nhân mã của điện hạ, chuẩn bị ở lúc điện hạ cùng hộ thành quân dây dưa liền nửa đường xông giết, cho nên ta cũng hạ lệnh cho thủ hạ lập tức chặn lại, quấy rầy kế hoạch của bọn họ! Chuyện sau đó điện hạ đã biết, các ngươi xuyên qua âm mưu của An Cẩn Lạc ngược lại xuôi nam này!”

Nghe xong, ba người một trận sợ hãi, nhớ tới ngày đó ở Tiêu Lĩnh sơn tự cho là xuyên qua hiệp đạo mai phục, Ngụy Thần chỉ để lại hai người bảo hộ liền đem Tử Li hộ ở phía sau, nếu lúc đó sĩ binh mai phục xông ra, có hậu quả gì tuyệt không dám nghĩ!

“Ta làm giám quân tám năm không phải là hư danh! Thủ hạ của ta chính là năm trăm hộ thành quân, hành động nhanh chóng, am thục bày trận, phía sau bất phàm có thể lấy một địch mười, thu thập tình báo cũng là nhất thủ! Ta dám nói bọn họ nhận là thứ hai không người nào dám nhận thứ nhất!” Tào Thạch Nghĩa không phải không có tự đắc nói.

Tử Li, An Cực Khanh nghe vậy cũng thôi, nhưng Ngụy Thần há có thể nào phục, “Có lẽ thủ hạ của ngươi quả thật không tồi, nhưng so với huynh đệ biên quan của ta thì có thể khó nói !”

Trong xương cốt Tào Thạch Nghĩa vẫn có chút tranh cường háo thắng nghe hắn vừa nói như thế cũng không vui , “Ngụy tướng quân, huynh đệ biên quan bên kia của ngươi tuy rằng am hiểu cung thân tác chiến, tác chiến là chính diện giao phong, nhưng địch nhân của chúng ta lại hành tung mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, đối phó với bọn họ thì sĩ tốt nhất định không bằng binh lính tùy cơ ứng biến của ta!”

An Cực Khanh hung hăng trừng mắt nhìn tên còn muốn tranh biện, người này mấy chục tuổi đầu rồi còn ngây thơ như mao đầu tiểu hỏa! Này cũng hảo tranh sao? Không phải đều là người một nhà?

Tử Li có chút đau đầu, nói như thế nào hai người này lại bắt đầu làm vấn đề phức tạp?

“Lão gia, lão gia ——” vừa nghe thanh âm cũng biết là ai!

Chưa thấy thân tiểu Nhạc đã nghe thấy tiếng trước, lúc dư âm chữ “Gia” tiêu biến cũng vừa vặn xuất hiện ở trong tầm nhìn của mọi người, làm cho người ta không đến mức chặt đứt tiếng còn chưa gặp người, xem ra đây là kỹ thuật bấm đốt ngón tay canh chuẩn thời gian. Sự xuất hiện của hắn cũng thực đúng lúc đánh gãy tranh chấp của hai người kia.

“Lão gia!”

“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi! Không cần lúc nào cũng phải muốn ta ứng lại một tiếng mới nói!” Cho dù đã có thói quen tác phong trước sau như một của hắn, Tào Thạch Nghĩa vẫn là nhịn không được day day trán nói.

“Nga, lão gia, có người của tri phủ gia cầu kiến!”

“Kia. . . . . .”

“Ta hiểu được, tùy tiện tìm lý do đưa hắn đuổi đi không phải được sao? Không cần ngài nói, ta cũng nghĩ như vậy, chẳng qua hướng ngài bẩm báo một chút mà thôi!

“Thằng nhóc ngươi trở về mau! Ai nói muốn đuổi đi? Đừng tự cho là thông minh ! Ta muốn gặp, dẫn hắn đến thiên thính!”

“A?”

“A cái gì, nhanh đi!”

“Nga!”

“Điện hạ đừng trách móc, tiểu tử này luôn vô lễ!”

“Vô phương!” Tử Li xua tay, “Hơn nữa không ngại nói thật, ngày đó ta sở dĩ lần đầu gặp mặt đi thẳng vào vấn đề cùng ngươi làm rõ hết thảy, cũng là hướng về phía biểu hiện khờ dại vô lo của tiểu Nhạc! Bởi vì một người đối với hạ nhân rộng lượng trân trọng cũng không phải là một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo! Cũng là một người đáng giá tín nhiệm!”

“Ha hả, loại biện pháp mà điện hạ nhìn người thật đúng là đặc biệt!” Tào Thạch Nghĩa thoáng ngộ ra, tiếp theo cười nói, “Tốt lắm, chúng ta phải đi nhìn xem người mà tri phủ phái đến muốn nói chuyện gì!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.