Chất Tử Điện Hạ

Chương 31: Q.4 - Chương 31: Thích khách






Một đường tới nay, tuy rằng biểu hiện của Tử Li cực kỳ thong dong bình tĩnh, nói lên mưu hoa kế lược cũng đạo lý rõ ràng, nhưng trong lòng của y kỳ thật vô cùng hoảng loạn!

Kiếp trước y chẳng qua là một gã học sinh trung học bình thường, đối với chính trị quân sự cũng không quá quan tâm hiểu biết, nào có cái gì gọi là diệu kế thượng sách, trừ bỏ ở trên lớp học thì có đôi lúc nhìn lén qua mấy quyển sáng tác《Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, 《 Tôn Tử binh pháp 》, 《 Khang Hi đại đế 》, 《Đại hán thiên tử 》, hoặc như là gam online《 tam quốc phách nghiệp 》, 《 Chiến quốc sách 》, 《 Võ lâm tam quốc 》 linh tinh.

Miệng nói nói thì có thể! Dù sao có văn bản sẵn cũng dễ dàng hạ bút thành văn, nhưng nếu thật phải khởi đao khởi thương thì sẽ không ngăn được lo lắng không đủ! Quân địch đánh bất ngờ Lân Châu vẫn đang quấn quít lấy quân Ngụy Thần còn chưa có lui lại, bên kia đại quân kinh thành lại không ngừng tới gần bọn họ, Tử Li không hiểu cụ thể hành quân bày trận nên chỉ có thể ở một bên lo lắng suông!

Nhưng mặc kệ trong lòng bất an như thế nào cũng không thể biểu lộ bên ngoài, bởi vì y đã không phải là Tô Tử Li có Hoành Húc che chở muốn làm liền làm muốn bỏ liền bỏ, hơn nữa y cũng không nguyện lại làm kẻ yếu bên dưới cánh chim! Y hiện tại là tam hoàng tử suất lĩnh ngàn vạn dân chúng phản kháng bạo quyền!

“Điện hạ, thuộc hạ đã tìm tới người mà ngài muốn!”

“Dẫn bọn hắn vào đi!” Tử Li phục hồi tinh thần lại chỉnh đốn bản thân nói.

Thị vệ tuân lệnh, rất nhanh liền đem sáu gã rất có bộ dạng nông dân từ quê nhà đề cử ở phương diện canh tác tiến vào. Trong đó ba gã là lão nhân đã qua tuổi lục giáp, bộ dáng bọn họ tuy rằng gầy gò nhưng ánh mắt lại sáng ngời hữu thần. Ba gã khác một người là trung niên nam nhân hắc tráng, một người là thanh niên tiểu hỏa hai mươi tuổi, còn có một người cư nhiên là cô nương thanh tú cao gầy mười tám mười chín tuổi.

“Thảo dân khấu kiến điện hạ!”

“Không cần đa lễ!” Tử Li vội vàng xua tay ngăn lại bọn họ thi lễ, “Tất cả mọi người ngồi xuống đi!”

Sáu người không khỏi kinh ngạc, điện hạ cư nhiên cho bọn họ ngồi xuống? Từ xưa đến nay dân gặp quan khi nào thì nghe nói qua dân cùng quan cùng ngồi cùng đối? Huống chi đối phương vẫn là hoàng tử thân phận cao quý!

“Các ngươi như thế nào còn đứng ? Ngồi xuống đi!” Tựa hồ nhìn ra bọn họ khó xử, Tử Li lại mỉm cười nói.

Nghe vậy, nàng kia lại thật ra hé miệng cười dẫn đầu đi đến ghế trên ngồi xuống. Những người khác thấy thế cũng đều lần lượt đặt mông ngồi!

Tử Li ngầm hu khẩu khí lập tức nói: “Mọi người hẳn là đều rõ ràng bản điện hôm nay tìm các ngươi đến đây có chuyện gì đi?”

Mọi người vuốt cằm.

Tử Li nhẹ khụ một tiếng nói tiếp: “Vậy thẳng vào chính đề đi! Các ngươi đều là những người năng thủ ở phương diện trồng lương thực! Bản điện muốn mời thỉnh giáo một chút, mọi người cho rằng mùa đông nơi này có thể trồng lương thực không?”

Vấn đề vừa tung, mọi người đều là sửng sốt, hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, trong đó một lão nông hồi đáp: “Điện hạ, mùa đông như thế nào trồng được lương thực? Thảo dân sống hơn nửa đời người cũng chưa từng thấy qua người nào có thể ở trong khí trời rét lạnh này trồng lương!”

Hai lão nhân khác cũng vuốt cằm đồng ý! Bất quá ba người còn lại lại nhíu mi trầm mặc, thật lâu sau, trung niên nam nhân mở miệng nói: “Điện hạ, thảo dân cho rằng mùa đông trồng lương cũng không phải không thể! Bất quá thu hoạch nhất định là chất lượng không bằng xuân hạ!”

Vừa mới dứt lời, một lão nông liền nhịn không được phản bác , “Ngươi nói xem mùa đông như thế nào trồng được?”

” Thổ địa nơi này của chúng ta đa số là hắc thổ phì nhiêu, hơn nữa khí hậu mùa đông cũng không lạnh đến mức làm cho một ít thu hoạch cũng trữ không được!”

“Vậy ngươi nói trồng cái gì mới có thể sinh trưởng ở mùa đông?”

Trung niên nam tử ngậm miệng, nhất thời lại nói không nên lời có cái gì trồng được mùa đông! Bất quá hắn tin tưởng có là được!

Thanh niên kia thấy thế bỗng nhiên tiếp lời: “Thảo dân lại biết một loại thực vật có thể sinh trưởng ở mùa đông. Có một lần ta đến dã ngoại trong lúc vô ý nhìn thấy một gốc thực vật cao hơn hai mươi tấc, trên có quả thực dài tròn, bộ dáng cùng hạt thóc có chút tương tự, trong lòng ta ngạc nhiên cho nên đã đem nó về nhà, bất quá đáng tiếc không tới mấy ngày liền chết héo!”

“Mùa đông thực vật có thể sống cũng không nhất định có thể làm lương thực, ngươi nói gốc thực vật đó có thể ở mùa đông sinh trưởng cũng không nhất định có thể ăn!” Lão nông lại phản bác.

Tử Li xua tay làm cho bọn họ dừng lại nói: “Có thể ăn được hay không chúng ta còn chưa rõ ràng, nhưng theo ta hiểu biết dã ngoại hẳn là có không ít thực vật có thể làm lương thực, chẳng qua các ngươi chưa từng phát hiện thôi! Nhưng nghe ngươi miêu tả gốc thực vật kia có thể là tiểu mạch hay không?”

“Tiểu mạch?” Mọi người còn chưa từng nghe qua thứ này.

“Ân!” Tử Li vuốt cằm, quay đầu nhìn người thanh niên kia nói, “Có phải là loại lương thực mà bản điện hạ nói hay không, không bằng ngươi dẫn chúng ta đến chỗ phát hiện nhìn một cái đi! Có một gốc cây hẳn là sẽ có gốc cây thứ hai! Thuận tiện cũng đến dã ngoại khảo sát một chút có giống lương thực khác hay không!”

Vội vàng lên xe ngựa, mọi người đi tới dã ngoại, theo thanh niên bay qua vài toà triền núi lại vòng vo một trận rốt cục ở một mảnh lâm địa suy bại ngừng lại.

Thanh niên hướng Tử Li chỉ chỉ dưới chân nói: “Lúc trước chính là tại đây phát hiện!”

Tử Li đẩy ra thảo khô dưới chân, phát hiện mặc dù là ở mùa đông, nhưng cấu tạo và tính chất của đất này lại không lạnh và cứng, ngược lại có chút ẩm ướt!

“Mọi người đến phụ cận tìm xem có thực vật lục sắc hay không!”

Năm tên ám vệ mà Hoành Húc lưu lại nhắm mắt theo đuôi hộ ở bên cạnh Tử Li.

“Các ngươi cũng chia đầu đi tìm đi! Hiện tại không có gì nguy hiểm!”

“Bệ hạ đã phân phó không thể để cho điện hạ rời đi phạm vi tầm mắt chúng ta!” Ám vệ có quy tắc nói.

“Nhưng bệ hạ các ngươi trước khi đi không phải đã phân phó các ngươi phải nghe mệnh lệnh của bản điện hạ sao? Hiện nay bản điện hạ mệnh lệnh các ngươi, các ngươi lại kháng mệnh không theo a!”

“Thuộc hạ không dám!”

“Không dám phải đi đi!”

“Nhưng là bên người điện hạ. . . . . .” Ám vệ khó xử.

“Được rồi, vậy các ngươi lưu lại hai người là được!”

“Vâng!”

Đuổi xong, Tử Li cũng quát bụi cỏ khô đi về phía trước!

“Điện hạ, mau tới đây, dân nữ có phát hiện!” Bỗng nhiên nghe thấy người phía trước hô.

Phía trước chính là thảo tùng (bụi cỏ) dài, nhưng Tử Li cũng không quản nhiều như vậy lập tức rẽ cỏ hướng vào bên trong mà chui, ám vệ phía sau nhìn thấy, vội vàng đuổi kịp, bỗng nhiên cảm thấy một đạo kiếm khí từ sườn đánh úp lại, hai người cả kinh tức khắc nhảy ra sau tránh né. Lại nhìn lần nữa, Tử Li đã hoàn toàn không thấy bóng dáng, mà trước mặt bọn họ rõ ràng có thêm một loạt hắc y nhân rút kiếm!

Tử Li thật vất vả mới thấy bóng dáng cao gầy kia.

“Tìm được rồi sao? Ở nơi nào?”

Thân ảnh kia xoay đầu lại, trên mặt thanh tú bỗng nhiên lộ ra một mạt tà cười hoàn toàn không hòa hợp, nói: “Tìm được ngươi, điện hạ của ta!”

Tử Li trong lòng căng thẳng, lập tức quay đầu chui trở về, nhưng chân còn chưa nhấc ra một nửa thì trên cổ chợt lạnh, người nọ đã đi ra phía sau đem một thanh chủy thủ để ngang trên cổ của y.

“Chạy đi đâu vậy, điện hạ của ta!” Người nọ ghé vào lỗ tai y nhả khí.

“Ngươi là người nào?”

“Người tới giết ngươi a!” Đối phương nhẹ giọng cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.