Chất Tử Điện Hạ

Chương 3: Q.4 - Chương 3: Xuất thành




Trong thư phòng bố trí đơn giản mang đầy cổ vị, trung niên nam tử một thân tiện phục (trang phục hàng ngày) ngồi ngay ngắn trước án thư nhíu mày đọc thư tín trong tay. Hắn thân hình khôi ngô, dưới lớp tiện phục bên người có thể cảm nhận được thân hình mạnh mẽ cùng sức mạnh bừng bừng phấn chấn. Đường cong gương mặt cương nghị như đao tước thậm chí mang theo vài phần thô cuồng ý nhị của thảo nguyên đại hán, ngũ quan đoan chính không tính là anh tuấn lại tản ra sức quyến rũ nam nhân nói không hết. Nam tử này không phải ai khác, chính là Ngụy Thần tướng quân đối với Bắc Linh vương trung thành và tận tâm.

Lúc này hắn thu được mật kiện đến từ nội ứng Sở Kinh—— Tam điện hạ mất tích!

Ngay lúc nguyên bản trải qua thâm tư thục lự (suy nghĩ thấu đáo) cam đoan kế hoạch giải cứu sắp tới thực hành không sai sót thì diễn viên bỗng nhiên mất tích, ở trên khung mâu bỗng nhiên xuất hiện lỗ hổng như vậy đối với những người làm việc lớn như bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là một cái tình thiên phích lịch (sét đánh giữa trời)!

Ngụy Thần mặt co mày cáu buông thư tín trong tay, lập tức giương mắt nhìn nhìn thanh niên nam tử đang đứng tĩnh lặng ở trước án thư , “Tin tức đích xác là thật?”

“Thiên chân vạn xác! Hài nhi đã tìm người chứng thật qua!” Thanh niên nam tử đầu đội ngọc quan khí chất ôn hòa hồi đáp, “Hơn nữa, ấn theo tin tức của mật thám cùng Tam điện hạ đồng thời mất tích còn có một người gọi là ‘ Thánh dược thủ ’, nghe nói hắn là do Sở Kinh vương mời vào trong cung cấp Tam điện hạ chuyên chẩn! Trước mắt xem ra Tam điện hạ mất tích rất có thể cùng người này có liên quan! Nếu là như vậy, vậy hắn đến tột cùng là người nào? Lại có mục đích gì?” Ngụy Trọng Sở nhìn phụ thân mở miệng hỏi.

Đối mặt nghi vấn của nhi tử mình, Ngụy Thần trước mắt đồng dạng không thể biết được mày nhíu càng chặt hơn, hắn lập tức đứng dậy chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi thong thả đến giữa giá sách, tiếp theo quay đầu lại phân phó: “Sở nhi, ngươi lập tức tăng số nhân thủ đi thăm dò hành tung của Tam điện hạ, phải tránh và đề phòng người của đại hoàng tử, mặt khác kể lại tường tận cái tên ‘ Thánh dược thủ ’ kia cho ta!”

“Dạ, phụ thân!” Ngụy Trọng Sở thở dài cáo lui.

Ngụy Thần xua tay, nhìn ngoài cửa sổ phiêu nhiên rơi xuống lá ngân hạnh thở dài một tiếng!

An thất vương triều hôm nay thật sự là thời buổi rối loạn a!

“Người đâu!”

“Vâng, lão gia có gì phân phó? !” Lão quản gia ở bên trong phủ phụng dưỡng mười mấy năm đi tới dò hỏi.

“Trương quản gia, trong phủ còn có mấy tên hạ nhân?”

“Theo ý của lão gia, mấy tháng nay lão nô đã lấy các loại cớ phân phát năm nha hoàn, hai trù nương, ba gã sai vặt, còn có hai mã phu! Trước mắt trong phủ chỉ còn lại hai nha hoàn bên người công tử, hai nha hoàn bên người Thiếu phu nhân, ba tiểu tư trong sân viện, bốn trù tử, hai mã phu, tổng cộng mười ba người!”

“Ân!” Ngụy Thần gật gật đầu, “Trương quản gia, sự tình trong phủ liền làm phiền ngươi lo lắng!”

“Lão gia sao lại nói vậy? Trương mỗ ta ở Ngụy phủ chủ sự mấy mươi năm, ta đã sớm cho rằng Ngụy phủ là máu thịt của ta!

Ngụy Thần cảm kích nhìn lão nhân già nua trước mặt, thở dài: “Cho mã phu chuẩn bị xe, ta muốn tiến cung một chuyến! Ngươi đi trước đi!”

“Dạ, lão gia!”

——— —————— ———

Tử Li mặt co mày cáu ở trong phòng bước đi thong thả, đã qua nửa canh giờ Thánh dược thủ như thế nào còn chưa có trở lại? Tuy rằng hiểu được hắn thường xuyên nửa đêm ra ngoài, nhưng chưa bao giờ có tình huống mặt trời đã treo cao còn chưa có gặp nhân ảnh giống hôm nay! Chắc không phải là gặp phiền toái gì đi? Nghĩ vậy trong lòng Tử Li nhảy dựng, tuy rằng đối với Thánh dược thủ người này không phải thực hiểu biết, nhưng ít nhất người ta cũng đã giúp mình không ít thậm chí đã cứu mình một mạng, nếu hắn thực sự gặp nguy hiểm, Tử Li cũng là hoảng loạn!

“Vật nhỏ, có ai nói qua với ngươi bộ dạng nhăn mi của ngươi cũng làm người thấy nhộn nhạo theo hay không?” Một phen thanh âm làm cho người ta tuyệt đối chán ghét vang lên.

Bỗng nhiên xoay người, nhìn tên béo đang ngồi ở bên cạnh bàn tự rót trà uống một mình, cửa phòng cũng không biết từ khi nào đã mở ra một cái động khẩu.

“Ngươi, sao, lại, tiến, vào, được?” Cắn răng mở miệng hỏi.

“Ách, này cần hỏi sao, ngươi vào bằng cách nào ca ca ta liền vào bằng cách đó!” Tên béo dùng phì thủ nâng cằm nghiêm trang hồi đáp.

Tử Li trán bạo gân xanh, bước nhanh đi qua một phen túm áo hắn hung hăng nói: “Da mặt của ngươi quả thực so với tường còn dày hơn, tử nhân béo, tối hôm qua đối với ta vừa hôn lại sờ lão tử còn chưa có tính sổ với ngươi, hiện tại lại giống như chó con dính ở trong này, lão tử thật muốn một đao đem ngươi làm. . . . . .”

“Lại sinh khí, vật nhỏ ngươi như thế nào luôn tức giận, tuy rằng bộ dáng ngươi tức giận cũng thực đáng yêu. . . . . .”

“A ——” Tử Li bị nhạ mao (chọc cho dựng lông =]) một phen kháp trụ ở cổ của hắn, “Không cần gọi ta vật nhỏ, ngươi này tên béo ghê tởm!”

“Khụ khụ, sắp chết, vật nhỏ, ngươi quá dùng sức!”

“Ta nói ngươi giết hắn cũng không phải không được, nhưng phiền toái chính là xử lý thi thể như thế nào, bây giờ là ban ngày lại là ở Phong thành, minh mục trương đảm di chuyển xác tựa hồ không thể thực hiện được!”

“Thánh dược. . . . . . Ngạch, ca, ngươi rốt cục đã trở lại!” Tử Li quay đầu lại nhìn thấy người xuất hiện ở cửa.

“Yêu, hắc y mỹ nhân cũng trở về rồi!”

“Ta đồng ý để ngươi giết hắn, thi thể xử lý không là vấn đề, dùng hóa thi thủy là có thể lập tức hủy thi diệt tích, một sợi tóc cũng không lưu!” Người ở cửa lạnh lùng mở miệng nói.

“Hắc hắc, đừng đừng đừng, hóa thi thủy tuy rằng bớt việc, nhưng mùi lại giấu không được, vạn nhất dính sang nhị vị sẽ không tốt!” Tên béo nhảy đến một bên vui cười nói.

Tử Li cực kỳ tức giận nhưng cũng không để ý đến hắn, ngược lại hướng Thánh dược thủ dò hỏi: “Ca, ngươi đi nơi nào?”

Vốn không muốn nhiều lời, nhưng khi nhìn thấy trong mắt Tử Li rõ ràng hiện lên lo âu trong lòng không khỏi mềm nhũn, nói: “Đi ra ngoài lộng một trận mê vụ (sương mù) nho nhỏ, ta nghĩ tối đa hai ngày chúng ta liền có thể ra khỏi thành!”

“Tốt lắm!” Tử Li hai mắt sáng ngời, vỗ tay hoan hô.

“Ách, nếu không ngại, có thể hỏi một chút ngươi lộng trận mê vụ gì hay không?” Anh béo xen mồm.

Hai mắt lạnh lùng lướt về, rõ ràng là một bộ biểu tình “Ngươi nói xem là ngại hay không ngại.”.

Anh béo phẫn hận cười hắc hắc.

Quả nhiên không quá hai ngày cửa thành liền giải niêm phong, trải qua một phen kiểm tra hai người ra khỏi cửa thành, Tử Li đi tới quan đạo nhịn không được hỏi: “Đến tột cùng là mê vụ trận gì làm cho bọn họ bất đắc dĩ phải giải niêm phong?”

Thánh dược thủ run run dây cương nói: “Dược tề trên người tên béo là mấu chốt để bọn hắn truy tung, nếu bọn họ là dựa vào thứ này mà nhận thức, vậy ta liền ở ngay trên thân thể một nhóm người khắp toàn thành đều hạ loại dược này.”

“Ngư mục hỗn châu (=Vàng thau lẫn lộn)! Ha, thật sự là cao!” Tử Li cười to.

Đang nói, phía sau truyền đến một trận vó ngựa.

“Nhị vị mỹ nhân từ từ!” Thanh âm khiến người chán ghét.

Tên béo bụng phệ lập tức chạy tới chắn ngang trước mặt hai người.

“Ngươi lại muốn làm cái gì?” Tử Li không vui lạnh lùng nói.

“Hắc hắc, đừng có lạnh nhạt phân biệt như thế a!” biểu tình vô lại làm cho người ta một trận bạo phiền, “Ta là tới nói lời cảm tạ!”

“Nói lời cảm tạ liền miễn! Đừng tưởng rằng làm như vậy là vì ngươi!” Thánh dược thủ nhìn nhìn rồi nhíu mày.

“Hắc hắc, tuy rằng ngươi là vì chính các ngươi, nhưng nói như thế nào cũng là gián tiếp giúp ta! Cho nên giai công tử nho nhã lễ độ giống ta như vậy sao có thể làm bộ như không có chuyện gì không cáo mà biệt chứ?”

Khóe miệng Tử Li run rẩy, có cỗ xúc động buồn nôn.

“Vậy nói xong, ngươi có thể đi rồi!” Thánh dược thủ không kiên nhẫn nói.

“Hắc hắc, đi ngay! Còn vội vàng trở về báo cáo kết quả công tác nha!” Tên béo nói xong quay đầu hướng Tử Li chớp chớp ánh mắt tiểu nhân cơ hồ nhìn không thấy con ngươi nói, “Vật nhỏ, ta đi đây, nhớ rõ phải nghĩ đến ta a, sau này còn gặp lại!”

“Cút ——” Tử Li hướng tới bóng dáng hắn chạy vội đi quát lớn, “Lần sau đừng để ta tái kiến ngươi!”

Thánh dược thủ không cho là đúng nhìn mắt Tử Li rõ ràng tức giận đến không nhẹ nói: “Làm gì cùng người không quen biết chấp nhặt như thế!”

Kiềm chế xuống cơn tức làm ầm ĩ, Tử Li thở dài ra một hơi, như chợt nhớ tới cái gì lập tức hỏi: “Tay nải của tên béo kia đâu? Như thế nào không thấy?”

Thánh dược thủ lạnh lùng cười: “Không phát hiện sao? Ở ngay bụng của hắn!”

“A?” Tử Li nghi hoặc quay đầu.

“Thật là một tên tâm tư đơn thuần! Chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới tên béo kia cũng là dịch dung cải trang sao!”

“. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.