Chất Tử Vu Li

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 10

Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận thanh âm hỗn loạn, Vũ Văn Anh đứng lên, nhìn qua khe thông khí, chỉ thấy bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, một đám thị vệ đang rà soát khắp nơi. Cảnh tượng quả thật có chút quen thuộc, Vũ Văn Anh đoán chắc là có thích khách lẻn vào Vương phủ, trong lòng nhất thời cảm thấy bất an. Hắn không sao chứ? Rồi khóe miệng lại hiện ra một tia cười châm chọc, hắn làm sao mà xảy ra chuyện được cơ chứ.

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng động, Vũ Văn Anh giật mình nhìn lại. Cửa đã bị mở ra, Vũ Văn Anh biết cửa không khóa, có thể Hách Liên Quyết biết thừa y sẽ không dám trốn, nên mới chẳng thèm khóa lại. Người vừa xông vào không biết rằng trong sài phòng có người, hơi giật mình, liền đóng vội cửa lại, rút kiếm ra kề sát cổ Vũ Văn Anh:

– Cấm kêu! Kêu ta giết!

Vũ Văn Anh vội gật đầu. Người nọ thấy y không dám manh động, cũng không thể làm bại lộ hành tung của hắn, nên thu hồi kiếm. Đột nhiên người hắn run lên, rồi ngã quỵ xuống, ói ra một búng máu. Vũ Văn Anh bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong lòng cảm thấy không thoải mái, vội vàng quay đầu đi:

– Ngươi… ngươi không sao chứ?

Người nọ lau máu ở khóe miệng, xoay sở đứng lên, lạnh lùng đáp:

– Không sao.

Vũ Văn Anh luống cuống lấy từ trong người ra một lọ thuốc xổ, dúi cho hắn:

– Ngươi uống đi, uống xong sẽ không đau nữa.

Người nọ chần chừ một lúc rồi nhận lấy. Uống xong, lại quan sát tình hình bên ngoài, hiển nhiên bọn thị vệ không nghĩ được rằng hắn sẽ trốn ở đây, nên cũng không qua đây lục soát, hắn mới quay đầu lại nhìn Vũ Văn Anh đang ngồi im lặng:

– Phạm lỗi gì mà bị chủ tử ngươi giam vào đây?

Vũ Văn Anh ngẩn người, sau đó lại chỉ gật đầu. Người nọ hừ một tiếng:

– Ai bảo ngươi cam chịu làm nô tài cho hắn. Hắn chính là một tên hỗn đản, giết người không chớp mắt.

Nghe thấy có người lăng mạ Hách Liên Quyết, Vũ Văn Anh tuy biết hắn nói đúng, nhưng vẫn không cảm thấy vui vẻ gì, nhíu nhíu mày, sau đó mới mở miệng nói:

– Ngươi là ai?

– Là người muốn giết chủ tử của ngươi.

– Tại sao?

– Tại sao? – Người nọ cười lạnh một tiếng. – Hách Liên Quyết không cho ta đường sống. Nếu ta không thể sống, đương nhiên cũng muốn hắn chết cùng, như vậy mới công bằng.

Không để cho Vũ Văn Anh có cơ hội nói, người nọ nhìn thấy đám thị vệ tản đi nơi khác, liền kéo Vũ Văn Anh lại:

– Ngươi dẫn đường cho ta. Nhớ kỹ, không được kêu, nếu không…… – Nói xong, người nọ giơ đao lên.

Người nọ võ công quả thật rất phi phàm. Cũng phải, có thể xông vào phủ của Hách Liên Quyết, bảo vệ nghiêm ngặt thế này ắt không phải người thường. Người nọ dễ dàng tránh được thị vệ tuần tra, chạy ra được ngoài phủ, Vũ Văn Anh nói với hắn:

– Ngươi đi đi, ta phải trở về. – Nói xong liền quay người định chạy đi, đột nhiên y thấy gáy mình đau nhói, trước mắt tối sầm, rồi lịm dần đi.

Trong vương phủ, thị vệ hồi báo:

– Bẩm Vương gia, bọn thuộc hạ đã lục soát cả vương phủ, nhưng không tìm được thích khách!

– Một lũ ăn hại, chẳng lẽ hắn bay mất? Mau đi lục soát lại cho ta!

– Rõ! – Thị vệ rụt đầu lại. Vương gia rõ ràng vừa nãy tâm tình còn rất tốt, tự nhiên lại trở nên cáu bẳn. Nhưng làm việc ở vương phủ lâu rồi nên cũng quen, bỗng nhiên thanh âm của Vương gia từ đằng sau truyền đến:

– Quay lại đây!

– Thưa Vương gia! – Tên thị vệ vội vàng quay đầu lại.

– Kho chứa củi ở hậu viện có lục soát hay không?

– Thuộc hạ cho rằng thích khách sẽ không trốn ở sài phòng. Sài phòng chỉ có một cửa ra, nếu trốn trong sài phòng, rõ ràng là đâm vào đường cụt. Hơn nữa công tử cũng ở trong đấy, nhưng tới giờ cũng chưa có động tĩnh gì!

Vừa nghe xong, Hách Liên Quyết liền biến sắc, tức giận đứng lên:

– Cái gì mà ngươi cho rằng? Chẳng lẽ thích khách dám nhởn nhơ ở bên ngoài? Ta nuôi dưỡng cái đồ ăn hại như ngươi làm gì hả!

Nói xong, sắc mặt trở nên tái nhợt, tiêu sái bước ra ngoài. Tên thị vệ kia sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, thái độ của Vương gia lúc nãy như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

Hách Liên Quyết chưa từng hối hận nhiều như bây giờ. Sắc mặt hắn trầm xuống, dọa người khác sợ chết khiếp. Sài phòng trống không, chỉ còn lưu lại vết máu không biết của ai.

– Ăn hại…… Ăn hại…… Một lũ ăn hại! – Hách Liên Quyết đột nhiên gầm lên.

Lòng hắn giờ nóng như lửa đốt. Tên kia chỉ học được chút võ công mèo quào, lại bị đói bụng hai ngày nay, làm sao có thể phản kháng lại tên thích khách võ công cao cường kia? Huống chi, nếu tên thích khách kia coi Vũ Văn Anh không có giá trị gì……

– Lập tức đuổi theo! Nhất quyết phải đem công tử mang về! – Hách Liên Quyết quát lên với tên thị vệ đang cúi đầu nghe lệnh. – Nếu không tìm được, các ngươi cũng đừng có về nữa. Chết hết đi cho ta!

Vũ Văn Anh cảm thấy gáy mình đau đớn, nhíu nhíu mày rồi mở to mắt ra, phát hiện thấy mình đang ở trong một căn phòng bỏ hoang từ lâu.

– Ngươi tỉnh rồi hả?

Một thanh âm truyền đến, Vũ Văn Anh vội vàng quay đầu nhìn lại, chính là tên thích khách đêm đó. Hắn nhìn y vẻ lạnh lùng, rồi bỗng nhiên phì cười:

– Ngươi rốt cuộc là người có quan hệ thế nào với Hách Liên Quyết vậy, mà làm hắn đuổi theo mãi không ngừng. Hại ta mấy ngày nay phải liên tục di chuyển địa điểm ẩn náu. Lúc đầu chỉ định bắt ngươi đi vì sợ ngươi làm lộ hành tung của ta, nhưng giờ đây lại còn vác họa vào thân.

Đầu óc bắt đầu tỉnh táo lại, Vũ Văn Anh hỏi:

– Ta ngủ bao lâu rồi?

– Không lâu lắm, mới có ba ngày thôi. Nhưng ba ngày này, hại ta vừa phải lôi theo một tên ngủ như chết là ngươi theo, vừa phải tránh sự truy đuổi của Hách Liên Quyết. Đôi lúc ta định giết ngươi, nhưng…… – Người nọ tiến đến trước mặt Vũ Văn Anh, ngổi xổm xuống. – Chỉ sợ ta đánh giá thấp ngươi, tuy người của Hách Liên Quyết ráo riết truy đuổi, nhưng cũng không dám ra tay, sợ lỡ tay đả thương ngươi. Nói, ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với Hách Liên Quyết?

Vũ Văn Anh cúi đầu nói:

– Yên tâm đi, hắn chẳng quan tâm ta sống chết ra sao đâu. Chẳng qua là do ngươi cả gan định ám sát hắn, mà ngươi cũng biết hắn rất muốn trả thù, ngươi lại đắc tội hắn như vậy, làm sao hắn dễ dàng buông tha cho ngươi được?

– Thật không? – Người nọ mỉm cười. – E rằng mọi chuyện lại không đơn giản như vậy!

Nói xong hắn túm lấy Vũ Văn Anh, lôi y ra trước cửa sổ:

– Ngươi nhìn xem! Còn làm kinh động đến Vũ Thân vương, bắt hắn phải ra mặt thế này. Ngươi nói xem, thế này là sao?

Vũ Văn Anh nhìn ra ngoài, nhìn thấy Hách Liên Quyết đang ngồi trên ngựa, dẫn đầu toán lính. Hách Liên Quyết hình như cũng nhìn thấy y, sắc mặt cũng dịu đi vài phần, thúc ngựa tiến thêm mấy bước:

– Thả người ra, bổn vương sẽ tha cho ngươi tội chết. – Cho dù đang lâm vào tình cảnh này, nhưng Hách Liên Quyết vẫn toát lên khí chất của một bậc vương giả, làm cho người khác có cảm giác áp lực.

Người nọ mỉm cười:

– Hách Liên Quyết, ngươi dựa vào cái gì mà bảo ta tin ngươi? Nếu ta thả người, ngươi lại giết ta thì sao? Như thế ta sao có thể nghe lời ngươi?

– Mâu Khắc Lân, bổn vương đã nói thì sẽ làm. Ngươi thả hắn, ta sẽ không truy cứu chuyện của ngươi nữa.

Mâu Khắc Lân? Vũ Văn Anh nhíu nhíu mày, cái tên này rất quen. Đúng rồi, chẳng phải có chuyện Thái thú Hạ châu là Mâu Khắc Viễn cầm tiền cứu trợ trốn mất sao, vậy thì tên Mâu Khắc Lân này là……

– Hừ! Ca ca của ta chết dưới tay thủ hạ của ngươi, hận này ta sao có thể quên. Hách Liên Quyết, xem ra ngươi đối với tên này có chút quan tâm, để ta cho ngươi nếm thử mùi vị mất đi người mình thương yêu nhất như thế nào!

Nói xong, tay hắn bóp chặt lấy cổ y, Vũ Văn Anh nhắm mắt lại. Đủ rồi, thế là đủ rồi, cuối cùng thì y cũng đã biết trong lòng Hách Liên Quyết không có chỗ cho y, như vậy là đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.