Chất Tử Vu Li

Chương 67: Chương 67




CHƯƠNG 66

Khi tỉnh giấc, trời đã sáng chửng, Vũ Văn Anh cảm thấy cơ thể như không còn là của mình nữa, không còn tí ti cảm giác nào, nhưng chỉ cần xê dịch một tẹo là đau đến trời đất quay cuồng. Hách Liên Quyết đã rời giường từ lúc nào không hay, Vũ Văn Anh xoay sở chật vật mãi mới ngồi dậy được, rồi chợt nhớ ra hôm nay là ngày Vũ Văn Du Dương hứa đưa ra câu trả lời, trong lòng quýnh lên, vội vàng đứng dậy. Ai ngờ chưa bước được bước nào, hai chân mềm oặt ra, cả người ngã xõng soài trên mặt đất.

Hỗn đản! Vũ Văn Anh thầm mắng Hách Liên Quyết trăm nghìn lần.

Đúng lúc đó có người đẩy cửa bước vào, tưởng là Hách Liên Quyết, Vũ Văn Anh vội vàng ngước mắt lên nhìn, không ngờ người tới lại là Vũ Văn Du Dương. Nhìn thấy vẻ thất vọng thoáng qua trong mắt Vũ Văn Anh, Vũ Văn Du Dương châm chọc:

– Không phải Cửu vương gia mà là ta, khiến đệ thất vọng rồi, Thập tam hoàng đệ.

Vũ Văn Anh kinh ngạc nhìn hắn, nhưng Vũ Văn Du Dương không thèm để ý, thản nhiên ngồi xuống giường, nhìn xuống Vũ Văn Anh đang ngã trên mặt đất:

– Ngạc nhiên lắm hả? Nói thật, lúc tên Vũ Văn Bỉnh đó nói ngươi chưa chết, ta chẳng tin. Nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ, không biết người có thể khiến cho thằng em họ của ta ngàn dặm xa xôi đến Tây Đoan là cái dạng gì. Tuy rằng tướng mạo của ngươi so với trước kia rất khác nhau, nhưng hôm yến tiệc, ta thấy Ân Thiên Hòa thay ngươi thử độc thì mới hoàn toàn tin lời Vũ Văn Bỉnh. Chỉ có thuộc hạ thử độc cho chủ tử, chứ chưa từng thấy huynh trưởng thử độc hộ đệ đệ bao giờ.

Sắc mặt Vũ Văn Anh khẽ biến:

– Thì ra thích khách ngày hôm đó là do ngươi phái đến, ngươi đã sớm thông đồng với Ngũ hoàng huynh.

– Sai! – Vũ Văn Du Dương ung dung nói. – Cái loại người như Vũ Văn Bỉnh sao đủ trình để hợp tác với ta? Ta chỉ cung cấp chút phương tiện cho hắn, còn nếu hắn có thể tiêu diệt ngươi, chẳng phải là chuyện tốt với ta hay sao?

– Vì sao Thất hoàng huynh luôn tâm tâm niệm niệm muốn giết ta. Nếu ta nhớ không nhầm, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng đắc tội với huynh.

– Ha ha ha…… – Vũ Văn Du Dương đột nhiên cười lớn, hơn nửa ngày mới dừng lại. – Đắc tội rất lớn ấy chứ, ta mất bao công sức như vậy mà chẳng kiếm được nửa điểm chú ý của Hách Liên Quyết, còn tưởng rằng hắn không chuộng nam sắc như lời đồn. Ai ngờ đâu lại lòi đâu ra ngươi, ngươi nói xem ta chẳng lẽ lại bỏ qua cho ngươi?

Vũ Văn Anh nhíu chặt mày, chậm rãi nói:

– Thất hoàng huynh chẳng phải đã nói rằng Cửu vương gia chung quy sẽ chẳng yêu ai thực lòng sao? Hắn đã sủng qua rất nhiều người, chắc chắn một ngày nào đó sẽ chán ghét ta, Thất hoàng huynh cần gì ôm hận ta? – Nói xong, ***g ngực y chợt thấy nhói đau.

Vũ Văn Du Dương lúc đầu cảm thấy sửng sốt, sau đó cười khẽ:

– Nếu hắn biết ngươi nghĩ về hắn như vậy, thể nào cũng tức hộc máu cho xem. Quả thực hắn đã sủng qua không ít người, nhưng chưa từng say đắm vì ai, ngươi tưởng rằng đường đường là Vũ Thân vương lại phải chạy ngược chạy xuôi vì một món đồ chơi hay sao? – Vũ Văn Du Dương nheo mắt lại. – Nếu hắn không vì ngươi mà làm vậy, ta đã chẳng đối phó với ngươi làm gì.

– Nếu sự thực như huynh nói, tại sao hắn lại…… làm loại chuyện đó với huynh…… – Giọng nói càng lúc càng nhỏ dần.

Vũ Văn Du Dương cười lạnh:

– Dù người khác có nói thế nào, nhưng cái đó cũng chỉ là để giải quyết dục vọng của nam nhân thôi. Hừ, chẳng hiểu sao hắn lại coi trọng cái loại như ngươi cơ chứ? – Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng đã biết rõ câu trả lời. Hách Liên Quyết từ nhỏ đã cứng cỏi đến đáng sợ, cho nên mọi người đều nghĩ rằng chỉ có một nữ nhân mạnh mẽ mới có thể lọt vào mắt xanh của hắn. Thế nhưng hôn sự của hắn đều là hôn nhân chính trị, còn thái độ của Hách Liên Quyết đối với phi tử của mình trước sau như một, ngoài mặt thì sủng ái, nhưng sâu thẳm bên trong lại thập phần hờ hững. Không ngờ rằng một người như hắn lại có thể thích một kẻ yếu đuối, hơn nữa lại còn là một nam nhân. Có lẽ cũng do tính tình yếu đuối của Vũ Văn Anh, Hách Liên Quyết mới sinh ra tâm tư muốn bảo vệ y.

Vũ Văn Anh lúc này mới nhận ra mình vẫn ngã chỏng chơ trên mặt đất, cố gắng chống tay đứng dậy, nhìn thẳng Vũ Văn Du Dương:

– Vậy sao huynh lại nói cho ta nghe những lời này? Hơn nữa, lúc này Cửu vương gia cũng không ở trong phủ, – Chứ nếu Hách Liên Quyết ở trong phủ, cộng với tính cách của hắn, chỉ sợ Vũ Văn Du Dương chưa đi đến cửa phòng Vũ Văn Anh, đã bị hắn đá về rồi. – vì sao không thừa dịp giết ta luôn đi? – Đây là địa bàn của Vũ Văn Du Dương, dù có thật sự giết y, thì cũng dễ dàng đổ tội cho thích khách làm hại.

– Ha ha ha…… Thập tam hoàng đệ của ta, ngươi đúng là khờ mà. Ai dám động vào người của Cửu vương gia cơ chứ? Vũ Văn Ân, Vũ Văn Nhiên, nhìn kết cục của bọn chúng mà xem, giờ lại thêm Vũ Văn Bỉnh, chỉ sợ hắn không sống mà hưởng thụ tuổi già được. – Vũ Văn Du Dương nhìn y đầy ẩn ý, rồi nói tiếp. – Hơn nữa, chỉ sợ lúc ngươi hỏi ta tại sao lại không giết ngươi, thì đã có người cầm kiếm theo dõi nhất cử nhất động của ta rồi. Còn vì sao ta lại nói với ngươi những điều này, ta không rõ nguyên nhân, mà cũng có thể là do rảnh rỗi quá đi.

Vũ Văn Du Dương cười nhạt, cũng khó trách Vũ Văn Anh không biết Hách Liên Quyết sai người âm thầm bảo vệ y. Dọc đường đi đến đây, người của Vũ Văn Bỉnh đã nhiều lần ra tay ám sát, nhưng chưa kịp hành động đã bị người của Hách Liên Quyết giết sạch. Vụ Vũ Văn Anh bị bắt cóc hôm đó cũng là do Hách Liên Quyết muốn giăng lưới bắt hết một mẻ, nếu không Hách Liên Quyết làm sao có thể tìm thấy y dễ dàng như vậy được. Cũng phải nói thêm rằng, tìm người trong khu rừng tối om như thế thì thường nói dễ hơn làm nhiều.

– Hắn sai người giám sát ta? – Vũ Văn Anh trợn tròn mắt.

– Đúng thế, sai người giám sát ngươi. – Vũ Văn Du Dương mặc kệ y muốn nghĩ linh tinh cái gì thì nghĩ, nói tiếp. – Hơn nữa, đoạn hội thoại của chúng ta bây giờ, có lẽ điều rơi vào tai Hách Liên Quyết rồi.

– Giờ hắn đang ở đâu? – Vũ Văn Anh hỏi, sắc mặt vì tức giận mà ửng đỏ, trông chẳng có chút đáng sợ nào mà còn đáng yêu hơn bội phần.

Vừa hỏi xong, Vũ Văn Anh chợt nhớ ra mục đích mình rời giường là gì, vừa nãy bị Vũ Văn Du Dương quay cho một trận nên quên mất, giờ không chờ Vũ Văn Du Dương trả lời mình, liền vội vàng sửa lời:

– Không biết Thất hoàng huynh nghĩ sao về việc xuất binh?

Vũ Văn Du Dương mỉm cười:

– Giờ chắc đao kiếm đều sẵn sàng hết rồi, còn bàn xuất với binh gì nữa.

– Huynh nói sao? – Vũ Văn Anh giật mình.

– Ta nói, lúc ngươi ngủ không biết trời trăng gì, người của ta đã bị đưa đến thành Tư Dương rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.