Chất Tử Vu Li

Chương 74: Chương 74




CHƯƠNG 73 PN1

Một ngày nọ, Hách Liên Quyết phụng mệnh điều tra tham quan Chúc quốc thư. Lúc Phùng Trữ vào thư phòng chờ lệnh, thấy Hách Liên Quyết đang cầm tay Vũ Văn Anh tập viết chữ, hắn có chút xấu hổ, thầm than mình đến không đúng thời điểm. Hách Liên Quyết ấy vậy cũng không trách mắng hắn, liếc nhìn hắn rồi hỏi:

– Sao rồi?

Phùng Trữ vội vàng nghiêm mặt báo cáo:

– Bẩm Vương gia, nhận hối lộ, cướp mồ hôi công sức của nhân dân, lén cắt xén ngân lượng triều chính cứu trợ, mọi bằng chứng đều đã xác thực, có thể lật mặt Chúc quốc thư được rồi. Nhưng thuộc hạ phát hiện Chúc quốc thư có quan hệ mờ ám với Lục Lâm lục chủ, ngoài ra còn biết thêm đêm nay hai người sẽ gặp nhau ở phủ Chúc quốc thư. Ngài thấy có nên……

Vũ Văn Anh nghe thấy điều tra tham quan, liền ngẩng đầu tò mò nhìn Phùng Trữ.

Hách Liên Quyết thản nhiên liếc mắt nhìn Phùng Trữ, lạnh lùng nói:

– Tự các ngươi quyết định đi.

– Thuộc hạ đã rõ. – Phùng Trữ vội vàng đáp, hắn biết rõ phải làm thế nào, thế nhưng Chúc quốc thư tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình, Phùng Trữ hắn sao dám tùy tiện phục kích trong phủ đệ lão ta được. Thế nhưng giờ được Vương gia đồng ý, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.

– Vậy thuộc hạ lui trước. – Phùng Trữ thở dài, rồi xoay người rời đi, đột nhiên bị một thanh âm gọi lại.

– Chờ chút, ta cũng muốn đi! – Vũ Văn Anh gạt tay Hách Liên Quyết ra, nắm chặt lấy vạt áo Phùng Trữ. Hách Liên Quyết cũng không cản y lại, mặc kệ y.

– A? – Phùng Trữ giật mình, vẻ mặt đau khổ nhìn Hách Liên Quyết.

Hách Liên Quyết biết thừa ý hắn, nghiêm khắc nói với Vũ Văn Anh:

– Phùng Trữ đi phá án, ngươi đi theo làm gì?

– Ta rất muốn xem bọn hắn phá án thế nào.

– Nghịch ngợm vừa thôi! Đao kiếm không có mắt, nếu bị thương thì tự chịu đấy. – Hách Liên Quyết khiển trách. – Lại đây, đừng cản trở Phùng Trữ làm việc. – Hắn nghiêm mặt nói, sắc mặt rất khó coi.

Vũ Văn Anh phụng phịu:

– Ta thề sẽ không chạy linh tinh, chỉ đứng một chỗ xem thôi.

Phùng Trữ bị dọa đến mức đứng ngồi không yên, tuy biết rằng Cửu vương gia rất nuông chiều công tử, nhưng chính hắn tận mắt nhìn thấy y cãi nhau tay đôi với Vương gia, sau lưng không khỏi toát mồ hôi.

Hách Liên Quyết trừng mắt nhìn Vũ Văn Anh, rồi bất đắc dĩ thở dài:

– Phùng Trữ, gọi thêm Phùng Lập với mấy người nữa, không được để công tử xảy ra sơ xuất gì.

Phùng Trữ đứng ngây nửa ngày mới đáp:

– Rõ, thuộc hạ tuân mệnh.

– Ngươi mau lại đây! – Hách Liên Quyết vẫy Vũ Văn Anh, y liền vui vẻ chạy lại, hắn liền nhéo mặt y. – Nghe rõ đây, chỉ được đứng một chỗ xem, cấm chạy loạn, cũng không được lên tiếng. Nếu trở về mà bị thương, ta đánh gãy chân ngươi!

– Rõ, thuộc hạ tuân mệnh! – Vũ Văn Anh bắt chước Phùng Trữ đáp lại, sau đó ngẩng đầu hỏi lại. – Thật sự sẽ đánh gãy chân ta sao?

Hách Liên Quyết nhíu mày, đôi mắt trợn trừng lên uy hiếp, Vũ Văn Anh vội vàng gật đầu:

– Biết rồi, ta tuyệt đối sẽ không động đậy, không mở miệng!

_______________________

Vũ Văn Anh đi theo đám người Phùng Trữ nấp trên mái nhà phủ Chúc quốc thư, từ vị trí này có thể bao quát được toàn bộ phòng Chúc quốc thư, hiện giờ thì Chúc quốc thư đang nhàn nhã ngồi thưởng trà.

– Một người nữa bao giờ thì đến? – Vũ Văn Anh thấp giọng hỏi Phùng Trữ.

– Khoảng hơn kém giờ Tuất. – Phùng Trữ trả lời.

– Thế chúng ta đến sớm làm gì? – Vũ Văn Anh hỏi, giờ mới là giờ Dậu, còn những một canh giờ nữa.

Phùng Lập tiếp lời:

– Phòng khi bọn chúng thay đổi kế hoạch. Công tử, ngồi chờ lâu chán quá phải không. – Phùng Lập với Phùng Trữ từ trước vẫn thay nhau giám sát Vũ Văn Anh, cho nên từ khi về Đông Ly cũng trở nên thân thiết hơn.

– Không phải thế, chỉ muốn hỏi vậy thôi. – Vũ Văn Anh vội vàng nói.

Lúc này, có người đẩy cửa phòng Chúc quốc thư bước vào, bọn họ lập tức trật tự, nín thở. Đó là một lão bộc, phía sau là một thiếu niên thanh tú xinh đẹp, thiếu niên dường như hơi sợ hãi, thân thể run rẩy không ngừng. Lão bộc dẫn thiếu niên kia vào rồi lui xuống.

Không nghe thấy Chúc quốc thư nói gì với thiếu niên nọ, thiếu niên liền ngoan ngoãn cởi quần áo, nằm lên giường. Mấy người trên mái nhà lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt Phùng Lập với Phùng Trữ xanh lại. Nếu Vương gia mà biết công tử nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ lên cơn cho xem. Vũ Văn Anh cũng ngượng chín mặt.

Trong phòng, Chúc quốc thư chậm rãi bước tới giường, chăm chú quan sát thiếu niên đang run rẩy kia mấy lượt, sau đó đưa tay kích thích bộ phận sinh dục mẫn cảm của thiếu niên khiến nó cương lên. Chúc quốc thư dường như rất hài lòng với phản ứng của thiếu niên, sau đó vươn tay lấy một hòm nhỏ ở đầu giường. Thiếu niên vừa nhìn thấy chiếc hòm kia liền kinh sợ:

– Không, đai nhân, xin đừng…… – Giọng thiếu niên thảm thiết dị thường, đám người Phùng Trữ ở mái nhà nghe cũng đau lòng.

Chúc quốc thư vẫn không để ý đến lời cầu xin của thiếu niên, một tay đè nó xuống, lấy từ trong hòm ra một dây xích, khóa chặt hai tay thiếu niên lên đầu giường, rồi lấy ra một thanh ngọc khí thô ráp to bằng cổ tay trẻ con, nâng thắt lưng thiếu niên lên, từ từ đút vào hậu môn thiếu niên. Thiếu niên đau đớn, nắm chặt dây xích, tiếng xiềng xích phát ra tiếng khua chói tai. Sắc mặt nó trắng bệch, trong chiếc hòm để mở còn có một thanh ngọc khí thô to gấp đôi, nhìn mà phát sợ.

Chúc quốc thư nhìn thấy vẻ thống khổ của thiếu niên, còn nhếch mép cười, sau đó còn lấy ra một cây kim, đương lúc thiếu niên đang hổn hển thì đâm thẳng vào điểm đỏ trước ngực.

– A___

Thanh âm thiếu niên tràn ngập thống khổ, đám người bên ngoài nghe mà rợn cả người. Sau đó, lão lấy thêm một cây kim đâm vào đỉnh hạ thân thiếu niên, tiếng kêu càng thêm thê thảm. Phùng Trữ cau mày, không ngờ lão Chúc quốc thư này lại có loại sở thích này, ngày thường thì lúc nào cũng tỏ ra nho nhã, không ngờ lại là loại mặt người dạ thú. Quay đầu đi, hắn mới phát hiện mặt Vũ Văn Anh đầy sợ hãi, thân thể phát run. Không xong rồi, hắn quên là còn có công tử ở đây.

Phùng Trữ lập tức ra hiệu cho Phùng Lập, Phùng Lập liền lấy tay che mắt Vũ Văn Anh lại, không cho y nhìn thấy cảnh tượng trong phòng nữa, còn tay kia ôm lấy thắt lưng y rồi nhảy xuống đất.

Phùng Trữ thấy Vũ Văn Anh đã rời đi, lúc này mới bắt đầu quan sát tình hình trong phủ quốc thư.

Hách Liên Quyết vừa xuất cung về tới nhà, Phùng Lập cũng đưa Vũ Văn Anh về tới phủ. Hách Liên Quyết cảm thấy kỳ quái:

– Sao về sớm vậy?

Vũ Văn Anh vừa thấy hắn, vội vàng chạy lại ôm chặt lấy hắn. Sờ tay chân y lạnh như băng, người run rẩy, Hách Liên Quyết trầm mặt, lạnh lùng hỏi Phùng Lập:

– Sao lại thế này?

Phùng Lập bị lửa giận của Hách Liên Quyết khiến cho run sợ, lòng thầm mắng Phùng Trữ mấy trăm lần, tự dưng đùn đẩy việc khổ cực giao cho hắn, còn mình thì tình nguyện ở lại bắt giữ Chúc quốc thư, sau đó mới bẩm báo:

– Bẩm Vương gia, vừa nãy ở phủ Chúc quốc thư, bọn nô tài với công tử nhìn thấy lão ta…… luyến đồng. Sợ là công tử đã bị dọa sợ.

Mắt Hách Liên Quyết chợt lóe lên, rồi hắn trầm giọng nói:

– Vậy sao. Được rồi, ta đã biết, có việc gì thì đi làm nốt đi.

Hách Liên Quyết nâng mặt y lên, quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng bệch. Hắn cười cười nhéo mũi y:

– Bị dọa mất mật rồi phải không? Chẳng phải ta đã bảo ngươi đừng đi, lại còn đòi đi! Lần trước định nói với ngươi thế nào là đồ chơi, giờ thì biết rồi nhỉ.

Sắc mặt Vũ Văn Anh chợt đỏ lên rồi ‘oa’ một tiếng khóc to. Hách Liên Quyết giật mình không biết phải làm sao, chỉ biết xoa lưng dỗ dành y:

– Sao lại dọa thành thế này? Yên tâm, ta sẽ thay ngươi giết lão Chúc quốc thư đấy được không?

Vũ Văn Anh nức nở nín khóc, ánh mắt u ám nhìn hắn:

– Thư phòng của ngươi cũng có mấy thứ đó.

– Thứ gì cơ? – Hách Liên Quyết nhíu mày, rồi chợt nhớ điều gì, cười lớn.

Vũ Văn Anh thấy hắn cười, lại càng thêm ủy khuất:

– Hu hu…… Quyết, ta không thích…… thứ đó đau lắm.

Hách Liên Quyết nhéo má y, cười nói:

– Ta sao nỡ chứ, mà thân thể ngươi thế này, làm sao chịu nổi. Nhỉ!

Vũ Văn Anh nghe hắn nói vậy, nín khóc, hỏi tiếp:

– Vậy mấy thứ trong phòng ngươi để làm gì? – Vừa hỏi xong, liền phát hiện thấy khác thường. Chẳng lẽ Hách Liên Quyết muốn làm chuyện đó với người khác? Nghĩ ngợi trong lòng, vẻ mặt y không kìm được mà có chút xót xa.

Hách Liên Quyết gõ đầu y:

– Lại nghĩ bậy bạ gì? Bổn vương là kẻ thích cưỡng ép người khác sao?

Vũ Văn Anh ôm đầu, lầm bầm:

– Chứ còn gì nữa.

– Ngươi nói gì? – Hách Liên Quyết nheo mắt lại, nhìn y đầy nham hiểm.

Vũ Văn Anh vội vàng nói:

– Không có gì, không có gì. Quyết là người tốt nhất thiên hạ! – Nói xong còn ôm lấy cổ hắn, cọ cọ người hắn.

Hiển nhiên những lời này khiến Hách Liên Quyết rất sung sướng, khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn hơi cúi người xuống, ôm lấy hai chân Vũ Văn Anh, đặt y ngồi lên khuỷu tay mình. Vũ Văn Anh thấy vậy càng níu chặt cổ hắn hơn.

Hách Liên Quyết vươn tay còn lại mân mê đôi môi của y:

– Còn gì nữa?

Nhớ đến mấy câu nói sến súa buồn nôn mà Hách Liên Quyết dạy mình, Vũ Văn Anh đỏ mặt, nhưng bị ánh mắt đe dọa của hắn nhìn, đành phải nghe lời:

– Ta thích Quyết nhất, không thích ai bằng Quyết. – Nói xong còn ôm đầu hắn, hôn chụt lên má hắn.

Hách Liên Quyết cười đến tận mang tai, hắn nâng mặt Vũ Văn Anh lên, dịu dàng hôn môi, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng khuấy đảo. Vũ Văn Anh cơ hồ chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn, rồi chợt nhớ chuyện gì, liền ngẩng phắt dậy, nghiêm mặt hỏi:

– Vậy thì sao ngươi lại có mấy thứ kia?

Đang lúc hưng trí, đột nhiên bị cắt ngang, Hách Liên Quyết thập phần tiếc nuối, nhưng đành chịu bởi vì hắn biết nếu không chịu nói cho vật nhỏ này biết, y sẽ không buông tha:

– Mấy thứ đó là của Thập thất bảo ta mua cho nó.

– Thập thất vương gia? – Vũ Văn Anh giật mình. – Hách Liên Chinh?

– Ừ.

Thấy Hách Liên Quyết khẳng định chắc nịch, sắc mặt Vũ Văn Anh liền trở nên lo lắng:

– Thế thì Diêu Tất Lăng thật đáng thương! (h thì đã xác định ai trên ai dưới rồi nhé, khổ thân bạn Lăng thật, nhưng ta muốn nhìn thấy X”D)

– Đúng thế. – Hắn cười nói. – Cho nên Thập thất không phải là người tốt, ngươi đừng thân thiết với nó quá.

Dạo trước, Hách Liên Chinh luôn chạy đến Vũ Thân vương phủ dẫn Vũ Văn Anh ra ngoài chơi. Hách Liên Quyết thấy Vũ Văn Anh vui vẻ nên cũng đồng ý cho cả hai đi chơi. Thế nhưng một tháng sau, hắn phát hiện ra rằng bản thân đang muốn vỗ béo Vũ Văn Anh, nhưng ngày nào cũng bị Hách Liên Chinh lôi đi khắp kinh thành chơi, khiến Vũ Văn Anh chẳng những không béo lên mà còn gầy đi.

Chính vì thế Cửu vương gia rốt cuộc không chịu nổi, nhiều lần nhốt thằng em mình ngoài cổng. Mấy ngày sau đó, Vũ Văn Anh phát hiện ra điểm bất thường, chạy đến nói với Hách Liên Quyết. Cửu vương gia liền đe dọa uy hiếp, nhưng mấy chiêu đấy dạo này đều vô dụng với vật nhỏ, y vẫn tự tiện làm theo ý mình, nghĩ rằng hắn không dám làm gì y.

May thay có cơ hội ngày hôm nay để dọa Vũ Văn Anh, quả nhiên y nghe hắn bảo Hách Liên Chinh có sở thích nà, vội vàng sợ hãi gật đầu lia lịa, sau đó nhíu mày hỏi:

– Thế còn Diêu Tất Lăng thì sao?

– Ngươi an tâm, nó không phải đối thủ của Diêu Tất Lăng đâu. – Hách Liên Quyết cười nói.

Thật ra chuyện là thế này, Hách Liên Chinh không biết thấy mấy thứ đồ chơi này ở đâu, vì thế sống chết đòi Hách Liên Quyết mua cho. Thế là hắn thuận miệng sai người mua về một ít, cũng chẳng có ý đồ gì, nhưng để ở thư phòng lâu ngày thành quên béng đi, không ngờ lại bị Vũ Văn Anh nhìn thấy.

_______________________

Hôm sau, Hách Liên Chinh lại chạy đến vương phủ rủ Vũ Văn Anh đi chơi, lần này quái lạ là y không bị thủ vệ canh cổng chặn lại, mà vừa nhìn thấy y liền chạy mất dép. Trong lòng đang buồn bực, liền nhìn thấy Vũ Văn Anh đi chân trần vén quần lội sông tìm cái gì, Hách Liên Chinh cười trộm, nhặt một viên đá ở dưới đất lên định ném trêu Vũ Văn Anh, ai ngờ viên đá vừa đi được nửa đường thì bị một lực đạo vô hình đánh văng ra, còn chưa kịp động vào vạt áo Vũ Văn Anh.

Hách Liên Chinh bĩu môi, cái tên hộ vệ của Cửu ca giống tính Cửu ca y như đúc. Vì thế y đành chạy tới, hét vào tai Vũ Văn Anh:

– A_________________

Vũ Văn Anh bị tiếng hét làm giật mình, ngã bùm xuống nước, Hách Liên Chinh thấy vậy càng thêm đắc ý cười lớn.

– Ai da, con mèo nhỏ của Cửu ca, không ngờ ngươi bị dọa thành nỗi này. – Từ sau khi trở về Đông Ly, Hách Liên Chinh luôn miệng gọi Vũ Văn Anh là ‘con mèo nhỏ của Cửu ca’, mới đầu Vũ Văn Anh còn xấu hổ, mếu máo nhìn Hách Liên Quyết, nhưng Hách Liên Quyết cũng thích cái tên này, cũng không mắng Hách Liên Chinh; dần dà Vũ Văn Anh cũng quen.

Vũ Văn Anh vừa nhìn thấy Hách Liên Chinh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó sợ hãi chạy tót lên bờ, nhặt nhạnh tất giầy, vội vàng mặc vào, sau đó chạy mất hút. Hách Liên Chinh nhất thời choáng váng. Sao thế? Trông y dọa người lắm sao?

– Ai da, ngươi đừng chạy, từ từ…… – Hách Liên Chinh phản ứng lại, lập tức đuổi theo. Đáng giận, Cửu ca còn dám nói thân thể Vũ Văn Anh không khỏe, không cho phép y rủ Vũ Văn Anh đi chơi, nhưng xem tốc độ chạy của Vũ Văn Anh chẳng giống người ốm tí nào!

– Này, sao ngươi lại chạy! – Hách Liên Chinh vừa đuổi theo vừa rống.

Nhưng tiếc là tốc độ của Vũ Văn Anh như tên bắn, y muốn cũng không đuổi kịp. Còn chưa kể, tốt xấu gì cũng phải nói y nghe chuyện gì xảy ra chớ? Thế nhưng cái con mèo kia chẳng nói năng gì, chỉ cắm đầu chạy trối chết, cuối cùng chẳng biết chạy đi đằng nào rồi. Thập thất vương gia ủ rũ quay đầu hồi phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.