Chương 41 Đường Hắc Long trở về
Ba tháng sau, cũng không biết trời quang mây tạnh hay sắp gặp phải bão tố.
Hàn Nhã Hy buồn bực tựa cửa sổ, tâm trạng có chút không vừa lòng. Tiếng “cốc cốc” vang lên, sau đó là âm thanh trầm ổn cùng dáng người cao lớn.
“Bá Nam…” Cô nghiêng đầu nhìn, mỉm cười nhẹ một cái, thế nhưng vẫn không dấu nổi được hàng mày vẫn đang nhăn nhúm lại.
“Sao vậy, vẫn khó chịu sao?” Nụ cười dịu dàng xuất hiện, vẻ ma mị cuốn hút lâu ngày của Nguyễn Bá Nam vẫn không thuyên giảm, thế nhưng trông ảnh có vẻ gầy đi, nét mệt mỏi vẫn không giấu được.
Ngày đó vừa xuống sân bay đã lập tức chạy về đây, cũng không kịp báo cho cô một tiếng, người đàn ông này quả thật nói không dễ nghe chút nào, khiến cô cực kì bực bội.
Mái tóc đen dài xõa nhẹ trên vai nhẹ nhàng lướt nhẹ trong không khí, đôi mắt Hàn Nhã Hy nhìn anh trông không giấu được sự tức giận.
“Cũng không thông báo một tiếng.”
Ba tháng này, đối với cô quả thực nhàm chán đến lạ. Xoay quanh công việc cũng không mấy bận rộn, căn bản là ngày rời khỏi nhà, đến kiểm tra doanh số bán hàng, kiểm tra lại các đơn đặt hàng từ lớn đến nhỏ, xử lí trong chốc lát là xong, vậy nên cô tự đi ăn một mình, sau đó sẽ mua chút đồ đem đến bệnh viện cho Mạc Đỉnh, cùng cô buôn chuyện hết ngày.
Những tâm sự buồn bã, đến giờ cũng coi như nguôi ngoai được phần nào.
Chỉ là, cô cùng cha mẹ, à không, cô cùng cha ruột và mẹ nuôi của mình vẫn không tránh khỏi sự lạnh nhạt vốn có.
Là dưới một mái nhà, thế nhưng lại không chút tình thương.
Mạc Đỉnh đã bình phục, đã được xuất hiện, tình cảm giữa hai người căn bản vẫn như trước, thế nhưng, Hàn Nhã Hy luôn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định, bản thân lại nghĩ đến mình còn một người em song sinh chưa từng gặp mặt, lòng lại đau đớn.
Nghe nói, hôm nay Đường Hắc Long sẽ về, sau một thời gian theo đuổi tình yêu, đến cuối cùng Lăng Nghi cũng tin tưởng anh ta, coi như kết thúc của họ là viên mãn.
Chỉ là tiểu Hạo, cậu nhóc này cứ nghĩ đến việc thời gian tới sẽ rất ít khi gặp tiểu Hân, trong lòng chắc chắn cực kì buồn chán. Hơn nữa, cậu bé cũng không muốn xa ngôi nhà này, cho dù có nhớ ba mẹ mình nhiều đi chăng nữa.
Đúng là một cậu bé ham chơi!
Nghĩ đến tiểu Hạo, cô lại nghĩ đến con người kia lúc nhỏ, cũng đáng yêu như vậy.
Khuôn mặt có chút đơ lại, Nguyễn Bá Nam trông thấy biểu hiện chăm chú của cô, mỉm cười một chút, nắm lấy tay cô đỡ dậy.
“Đừng cả ngày ngồi ngây dại như vậy, tối nay đi ăn cùng anh.”
Cũng là, anh có chuyện cần phải nói với cô.
Hàn Nhã Hy nhẹ gật đầu, cô cảm thấy có chút gì đó không thoải mái cho lắm, thế nhưng miễn cưỡng đứng dậy, cũng là chuẩn bị để đón cặp vợ chồng kia trở lại.
Đến chiều, một chiếc BMW đỗ trước cổng biệt thự, vẫn là dáng dấp quen thuộc, lâu ngày không gặp, cứ nghĩ Đường Hắc Long sẽ với vẻ mệt mỏi trở về, không ngờ trông anh ta hào sảng, tâm tình cực kì tốt, người lại tràn trề sinh lực. Tiếp theo anh ta mở cửa xe, người phụ nữ bước ra chính là vị khách Lăng Nghi đã lâu ngày không gặp, cô càng lúc càng xinh đẹp hơn trước, hơn nữa, nhìn gò má ửng hồng kia, đàn ông nhìn thấy thật đúng muốn mê đắm trong đó.
“Trông cô ấy thật hạnh phúc.” Nguyễn Bá Nam nhìn biểu hiện của cô, trong lòng gợn sóng, phải chăng sau này, anh và cô cũng sẽ như vậy.
Biết tâm tư của Nguyễn Bá Nam, Hàn Nhã Hy chỉ mỉm cười nhẹ, sau khi hai bọn họ tiến gần đến hai người, cô mỉm cười vui vẻ.
“Chào, hai người trông có vẻ tốt hơn rồi.”
Hàn Nhã Hy nhìn Lăng Nghi, người phụ nữ này mặt đỏ đến nỗi không dám ngẩng đầu, cúi đầu ngại ngùng nhìn lén sang Đường Hắc Long.
Khóe môi anh cong lên nụ cười mê người, bàn tay nhẹ nhàng siết lấy eo Lăng Nghi, tiện thể ăn đâu hũ của cô, cuối cùng nở nụ cười tươi rói.
“Cũng nhờ em, ngày hôm đó anh đã tỉnh ngộ, Lăng Nghi, cô ấy là người anh cần cả đời này.”
Giọng nói ngọt ngào của Lăng Nghi cũng cất lên.
“Cảm ơn em, nhờ em, chị bây giờ rất hạnh phúc.”
Hàn Nhã Hy mỉm cười, cô nhẹ gật đầu.
Có tiếng trẻ con cười khanh khách vang lên, ngoảnh đầu đã thấy tiểu Hạo một bộ tí tởn chạy đến, phía sau là Hạ Khuê vẻ bất lực cười cười trước sự ngộ nghĩnh của anh bạn nhỏ.
Vừa ban nãy còn khóc lóc đòi tiểu Hân này tiểu Hân nọ, không nghĩ gặp lại ba mẹ lại vui mừng mà lật mặt nhanh đến như vậy.
“Papa, mama, hai người cuối cùng cũng về rồi!”
Đường Hắc Long nhìn bảo bối của mình, khóe mắt tràn ý cười, anh cúi cả thân người cao lớn xuống, đưa tay về phía tiểu Hạo.
Thế nhưng… Tiểu Hạo lại một mạch chạy lại phía người phụ nữ bên cạnh anh, hai má phúng phính làm nũng.
“Mama, sao lại đi không nói một tiếng? Con rất nhớ mama đó.”
Tiếp đó, là quay sang lè lưỡi với người bên cạnh, hiển nhiên là khóe môi Đường Hắc Long giật giật.
Sau đó anh nhìn Triệu Hạ Khuê, điệu bộ có chút giễu cợt.
“Tiểu Hạo gần đây có vẻ rất thân với cô, chắc học được không ít điều.”
Cô gái kia nghe nhắc đến mình thì đỏ mặt, bàn tay đan chặt vào nhau, cô nhìn về phía Hàn Nhã Hy, nhận được nụ cười dịu dàng nơi ấy.
“Đương nhiên, cũng là tiểu Hạo có chút ham chơi, nếu không có Hạ Khuê, tôi e là cả tôi lẫn Mạc Đỉnh đều không thể giữ chân thằng bé.”
Huống chi, tiểu Hân…
A, nghĩ đến tương lai của hai đứa nhỏ, Hàn Nhã Hy không kiềm chế được ý cười, cô cười thật tươi, sau đó nhìn gia đình nhỏ kia bình thản mở miệng.
“Một nhà ba người đoàn tụ rồi, cũng nên mời chúng tôi một bữa cơm chứ.”
“Tất nhiên rồi.” Đường Hắc Long và Lăng Nghi đồng thanh mỉm cười, tiểu Hạo bật cười khanh khách trông rất vui vẻ.
Thế là, một buổi tối đã diễn ra trong niềm vui hân hoan của một cặp gia đình đã xa nhau sau một thời gian, tiếng cười đùa, luôn là điều không thể thiếu trong những bữa ăn như vậy.
“Đã tiến hành đến đâu rồi?” Giọng nói trầm khàn, hơi thở thoang thoảng mùi vị bạc hà lan truyền trong gian phòng nhỏ, bóng người đàn ông ngồi trên ghế in dấu lên tường, nổi bật lên ánh đèn vàng nhạt trong phòng.
Hồ Lâm Sinh tay cầm xấp tài liệu, vẫn một bộ phong độ như xưa.
“Dự tính một tuần nữa là xong, Hàn Thập Luân đã đồng ý về dự án này.”
Chấm đỏ trong màn đêm lóe lên từng tia sáng, một nụ cười lạnh bất chợt xuất hiện, hàng mày kia hơi cau lại một chút, người đàn ông tựa người ra ghế nhắm mắt lại.
“Được rồi, cảm ơn cậu.”
Sau khi tiếng đóng cửa khép lại, Triệu Thanh Mẫn khẽ mở mắt, đôi mắt đen lưu ly hiện lên bao nhiêu phức tạp.
“Nguyễn Bá Nam.”
P/S: Cũng đã ngàn thu rồi...