Thư Thư từ ngày nào đó cắn răng để làm bá vương lại bị Tiểu Từ đá xuống giường, mấy ngày kế
tiếp, mặc cho hắn bày mưu tính kế, mọi cách giải thích cũng không có
hiệu quả, đúng là chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tiểu Từ nắm được hai kẽ hở, nhất quyết không chịu tin hắn. Thứ nhất hắn tự
xưng Vân Thư, vốn định tạo ấn tượng ban đầu gặp nàng, không ngờ lỡ miệng nói ra, cùng họ tự nhiên không thể thành hôn. Sau hắn có sửa lại, cũng
đã chậm. Thứ hai, hắn một mực khẳng định cùng Tiểu Từ là vợ chồng, nhưng ngay cả trên người nàng có bao nhiêu ấn ký cũng không nói được, nếu là
phu thê, chuyện như vậy tự nhiên không thể không biết. Cho nên, Tiểu Từ
đối với hắn không có một chút hòa nhã, vô cùng căm ghét hắn cư nhiên lợi dụng nàng mất trí nhớ mà lừa gạt nàng. Trước kia còn để hắn đứng gần,
tới gần, cũng thường cười nói với hắn. Còn bây giờ, vừa nhìn thấy hắn
chỉ phun ra một câu: “Mau đưa ta về nhà.”
Thư Thư thúc thủ vô
sách, mượn rượu tiêu sầu, hắn thật sự nghĩ không ra vì sao nàng không
thích hắn. Mặc dù lúc này đây, nàng cái gì cũng không nhớ rõ, mở mắt ra
người đầu tiên nàng nhìn thấy là hắn, lại không đối với hắn có tình cảm
đặc biệt gì, một mực cư xử ôn hòa, duy trì khoảng cách nhất định. Vậy mà giờ đây hoàn toàn xa cách, không hề cười với hắn, ngay cả nhìn mặt hắn
nàng cũng lười.
Hắn thở dài bất đắc dĩ, so với trước kia càng thêm mất mát.
Trước kia hắn luôn nghĩ rằng vì nàng biết Kế Diêu trước, hai người ở chung
lâu ngày sinh tình. Hơn nữa hắn và nàng gặp nhau lại trong hoàn cảnh
không thoải mái, cho nên nàng mới không thích hắn. Nhưng là lúc này đây, cơ hội một lần nữa lại đến, chưa từng có Kế Diêu, nàng vẫn như cũ không thích hắn, hắn càng thêm thương tâm thất ý. Tâm tàn ý lạnh trước nay
chưa từng có.
Đêm đã khuya, rượu cũng cạn.
Hắn đứng lên,
hít một ngụm không khí mát lạnh, trong lòng hỗn loạn. Tiết Chi Hải dùng
bồ câu đưa tin, ngày mai, Kế Diêu sẽ đến đây.
Ngày thành thân hôm đó, Tang Quả bị Tiểu Chu cướp đi. Tiểu Từ ngất xỉu, sinh mệnh trong sớm tối, Tiết Chi Hải buộc Kế Diêu đi tìm Tang Quả, nếu không sẽ trù trừ
không cứu Tiểu Từ. Kế Diêu thất hồn lạc phách không thể không nghe theo
sự an bài của Tiết Chi Hải mà rời đi. Là hắn, túc trực bên cạnh Tiểu Từ
ba ngày ba đêm, nhìn nàng tỉnh lại. Vì sao? Vì sao ông trời cho hắn thêm một cơ hội, lại chỉ giống như công dã tràng? Một khắc biết nàng hoàn
toàn mất trí nhớ hắn không biết có bao nhiêu vui mừng, có bao nhiêu tự
tin có thể khiến nàng yêu mình. Thế nhưng sự tự tin đó cứ như vậy một
ngày lại một ngày bị Tiểu Từ làm cho hao mòn, gần như tan biến.
Buông tay, không cam lòng, không buông tay, thì có thể như thế nào? Mặc hắn
có làm gì, cũng không thể bước dù chỉ một bước vào lòng nàng.
Phòng ngủ của Tiểu Từ còn sáng đèn, hắn nương theo cảm giác say đi qua.
Hắn cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy, cửa cài then từ bên trong. Lòng hắn
đau đớn, nàng phòng hắn đến mức này. Hắn âm thầm vận khí, tay dùng thêm
chút lực, then cài lập tức bị gãy, cửa bị đẩy ra.
Tiểu Từ kinh ngạc đứng dậy đề phòng nhìn hắn.
Biểu tình của nàng khiến lòng hắn nhức nhối, hắn cười khổ: “Tiểu Từ, nàng đang đợi ta sao?”
Tiểu Từ có chút không biết nên khóc hay nên cười, lắc đầu nói: “Khuya rồi, sao ngươi còn chưa ngủ?”
Hắn nửa thật nửa đùa nói: “Phu nhân, ta ngủ không được, một mình rất khó ngủ a.”
Tiểu Từ nhất thời đỏ mặt, buồn bực nhìn hắn, vừa rồi còn có một nửa thần sắc ôn nhu ngay lập tức nghiêm mặt nói: “Ngươi đưa ta về nhà đi, ngươi ép
ta ở lại đây, có ích lợi gì, ta đã biết ngươi không phải trượng phu của
ta.”
- “Phu nhân, nàng rõ thật là dài dòng. Lời này ngày nào cũng nói, cũng không biết đổi phương pháp.”
- “Hừ, ngươi chê ta dài dòng cũng tốt, nếu không đưa ta trở về, ta càng dài dòng. Phiền chết ngươi.”
- “Phu nhân, nàng cứ phiền chết ta đi.” Hắn tiến đến thật gần, chỉ thấy Tiểu Từ cầm một chiếc ghế bành che ở trước mặt hắn.
Một cái ghế căn bản không ngăn được hắn, thế nhưng hắn lại chỉ ngây ngẩn nhìn chiếc ghế, có chút mất hết can đảm.
Hắn trầm mặc thật lâu, Tiểu Từ cũng trầm mặc, cực kiên nhẫn chờ đợi một câu nói hay một cử động của hắn.
Nội tâm không khác gì khiên đao giao chiến. Rốt cuộc, hắn thở dài một tiếng nói: “Ngày mai, người nhà của nàng sẽ tới đây.”
- “Ai?”
- “Ca ca của nàng, Kế Diêu.”
Cái tên này vì sao quen thuộc như vậy, tựa hồ lấp kín mọi chỗ trống trong
lòng nàng, chỉ là không được nhắc đến mà thôi, một khi nhắc đến, liền
thốt nhiên mà ra, làn tràn mọi ngóc ngách. Nàng nghĩ nghĩ, lại nhớ không nổi bộ dáng của hắn, ca ca?
- “Ngươi không phải nói ta họ Vân sao?”
- “Ta ngày đó nói như vậy, là vì nàng đã gả cho ta, cho nên theo họ của ta.”
Tiểu Từ bán tín bán nghi, lại nói: “Vậy phụ mẫu của ta đâu?”
- “Bọn họ ở Định Châu, phái ca ca nàng đến đón nàng về.”
Tiểu Từ đối với lời nói của hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng, nheo mắt tìm tòi, thời khắc đều đề phòng hắn tới gần.
Thư Thư thở dài một tiếng, xoay người rời đi. Hắn muốn nhìn xem, ngày mai
Kế Diêu đến đây, hắn có biện pháp gì có thể khiến nàng thích hắn, thích
ca ca của mình. Hắn không chiếm được, Kế Diêu cũng đừng mong dễ dàng
đoạt đi.
Ánh trăng lạnh lẽo thê lương, trong lòng hắn cũng giá
lạnh. Từ xưa binh pháp công thành đều dùng tâm lý chiến. Mặc dù công tâm cũng có nhiều loại, lòng say mê sợ là khó đánh bại nhất.
Đêm
nay, Tiểu Từ đã khuya mới ngủ, nàng luôn luôn nghĩ đến người nhà của
mình, vừa kích động vừa mờ mịt. Nếu thật sự theo như lời Thư Thư là ca
ca của nàng đến, nàng nhìn thấy hắn có phải hay không sẽ nhớ được một
chút chuyện quá khứ? Kế Diêu, cái tên này quen thuộc như vậy, có lẽ hắn
thực sự là ca ca của mình đi. Nàng cứ như vậy mong đợi chậm rãi ngủ
thiếp đi.
Hôm sau, mới sáng sớm nàng đã bắt đầu ngồi chờ, thẳng
đến trưa cũng không thấy bóng dáng hắn. Cả sáng nay, Thư Thư đều ở sau
hậu viện bên cạnh ao cá, phá lệ không đến quấy rầy nàng. Tiểu Từ có
chút sốt ruột, ngẫm nghĩ một lúc liền đi đến bên cạnh ao, đứng ở phía
sau hắn rất lâu, muốn hỏi lại ngượng ngùng không dám mở miệng.
Nước trong ao bị ánh mặt trời chiếu vào hòa tan đi miếng băng mỏng, chỉ
có xung quanh còn di động mấy tàn băng, mỏng manh cơ hồ trong suốt. Thư Thư bàn tay cầm cần câu có chút phiếm hồng, trời lạnh như vậy, hắn vì
sao phải ở đây câu cá?
Tâm Tiểu Từ không hiểu sao mềm mại, nhìn
bóng dáng hắn, lại nhớ tới một đường từ dược vương cốc đến kinh thành,
nhớ tới nửa tháng ở họa mi sơn trang, kìm lòng không đậu mà tha thứ cho
những lừa gạt của hắn.
Cái phao trong nước giật giật, hắn lại
dường như không phát hiện, ngón tay không nhúc nhích. Tiểu Từ lặng lẽ đi qua, thay hắn nhấc cần câu. Quá muộn, dưới lưỡi câu hoàn toàn trống
rỗng.
Ánh mắt Thư Thư chuyển qua lưỡi câu, trong lòng thập phần khó chịu, sau một lúc bình ổn mới phun ra một câu:
- “Tiểu Từ, nàng ở họa mi sơn trang nửa tháng, ta đối với nàng, có tốt không?”
Tiểu Từ buông cần câu, ở trên tảng đá ngồi xuống. Trời rất lạnh, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, đôi mắt u ám.
- “Tốt lắm.” Tiểu Từ thản nhiên nhìn hắn, lại nói tiếp: “Tuy rằng ta không biết ngươi vì sao phải đối tốt với ta.”
- “Nàng thật sự không biết sao?” Thư Thư có chút đau lòng.
Tiểu Từ nhìn hắn, yên lặng lắc đầu, ngược lại, trên mặt nổi lên một mảng đỏ ửng.
Nàng ít hay nhiều cũng đoán được mấy phần, chỉ là không dám chắc mà thôi.
Hắn tiến đến gần, ngồi ở bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn xuống, trong lòng
vẫn không ngừng đấu tranh.
- “Ta thích nàng, lẽ nào nàng nhìn không ra?”
Khuôn mặt Tiểu Từ đỏ bừng, như mặt trời ló rạng.
Thư Thư lại ôn nhu nói: “Ta lừa nàng, chỉ vì ta thật lòng thích nàng, muốn giữ nàng bên cạnh.”
Tiểu Từ trầm mặc một lát, xoay người qua, nghiêm mặt nói: “Ngươi nếu thật
tâm thích ta, vì sao lại lừa gạt ta? Thích người, tự nhiên phải thật tâm đối đãi, không che không giấu. Trước đây ngươi nếu lừa gạt ta, về sau
cho dù ngươi có đối tốt với ta, ta cũng không biết đó là thực hay giả.
Ta tự nhận mình là người không có tâm cơ, cũng ứng phó không được với
những người có tâm cơ. Ta nếu thích một người, hắn chắc chắn sẽ là một
người bình thường, đơn giản chân thành. Ta biết ngươi đối với ta tốt
lắm, đáng tiếc, ngươi không phải là mẫu người ta thích, ta không thích
nhọc lòng, cũng không thích cùng người có tâm cơ vòng vo, đấu trí. Ta
cuối cùng cảm thấy, người như ngươi, nên sánh đôi với một nữ tử tâm tư
tinh tế, thông minh tuyệt đỉnh. Ngươi không phải là không tốt, chỉ là ta với ngươi vô duyên mà thôi.”
Thư Thư buồn bã nhìn nàng gần trong gang tấc nhưng không thể tới gần, nắm tay siết chặt. Trong lòng bàn tay có hai con dấu, nàng ngày đó hào phóng đưa cho hắn, hắn hôm nay nên trả lại cho nàng.
- “Tiểu Từ, đây là của nàng, vật quy nguyên chủ. Hãy giữ gìn thật tốt.”
Tiểu Từ bị hắn kéo qua, nhìn hắn thả vào lòng bàn tay mình hai con dấu.
- “Những thứ này là của ta?”
- “Đúng vậy.” Hắn trầm giọng nói xong, khép bàn tay nàng lại, nhưng không buông ra, đem bàn tay rộng lớn của mình bao lấy bàn tay nhỏ bé của
nàng.