Một đường lên phía Bắc trải qua vô số hồ nước mênh mông cùng khe suối róc rách, lại nhìn xem
phong cảnh đồi núi sắc màu rực rỡ, càng lên phía Bắc phong cảnh càng mộc mạc thanh đạm, tựa hồ phương Bắc mùa xuân tới trễ.
Tiểu Từ dọc
đường hỏi Kế Diêu mấy lần, vì sao lại đến U Châu, hắn đều là hừ hừ ha
ha, nói không ra một nguyên cớ. Gần nhất chỉ nói, muốn đến U Châu cùng
Tiểu Chu cảm thụ tái ngoại phong cảnh, lĩnh hội một chút “Đại mạc cô yên trực, trưởng hà lạc nhật viên.” Đây là tâm nguyện ban đầu khi hai người học bắn cung.
Tiểu Từ bĩu môi nói: “Được.” Vừa nghĩ Tiểu Chu đến sẽ phân đi một nửa Kế Diêu, không hiểu sao có chút buồn bực, một roi
quất xuống, ngựa phi như bay.
Kế Diêu dở khóc dở cười, giục ngựa đuổi theo.
Thành U Châu vốn phồn thịnh, nay trở nên hiu quạnh chỉ vì bị Đại Yên tập kích bất ngờ. Ngươi Tiên Bi thạo cưỡi ngựa bắn cung, thiết kỵ như bay, từng
đợt như thủy triều, đem thành trì quét sạch. Nơi nào dấu chân thiết kỵ
của Đại Yến đi qua chỉ còn một đống phế tích, dân chúng cũng một lần bị
rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Họ lo lắng lại bị Đại Yến đánh bất ngờ,
đều sống ứng phó, tùy thời có thể chạy trốn. Cơ hồ mọi nhà đều có một
cái sọt, bên trong để chăn mền nồi oa chén bát cùng những thứ có giá
trị, chỉ cần thấy động tĩnh, liền gánh sọt chạy đi.
Trước tiên
tìm một nhà trọ bình thường nghỉ tạm, một đường đi đều như thế, Tiểu Từ
sớm đã quen. Kỳ quái là lúc này Kế Diêu không làm như thế, hắn lập tức
dẫn Tiểu Từ ra khỏi thành đi về hướng Đông, dọc theo con đường nhỏ cưỡi
ngựa mà đi, mãi cho đến ngoại ô Lạc Hà trang. Sau đó xuống ngựa ngăn cản một người qua đường hỏi Ẩn Lư ở nơi nào.
Tiểu Từ rất kỳ quái,
thế nhưng Kế Diêu kín miệng giống như thiết hồ lô, cũng hỏi không ra
chuyện gì, Tiểu Từ đành mang lòng nghi hoặc theo sát.
Ngoài thành trên đồng cỏ hoang vu, phong tật thảo kính. Ấn Lư bất quá là một trang
viên vắng lặng tĩnh mịch, ở trên nền đất ba gian cô tịch mà đứng, lộ vẻ
tang thương cũ nát.
Kế Diêu tiến lên gõ cửa, hồi lâu cửa mở, một ông lão nhô đầu ra hỏi: “Công tử tìm ai?”
Kế Diêu thi lễ, nói: “Lão nhân gia, ý nghĩa của Ẩn Lư có phải là “Chỉ ở trong núi này, vân thâm không biết chỗ”?”
Bàn tay khô gầy của ông lão có chút run lên, hắn mở cửa, run rẩy đi ra, hình như có chút nghẹn ngào: “Mời vào!”
Kế Diêu cùng Tiểu Từ bước vào cổng chính màu đỏ thẫm, ông lão run rẩy đưa
tay đóng cửa lại, vội vã quay đầu nhìn chằm chằm Kế Diêu. Ánh mắt hắn
chợt sáng ngời, nhìn Kế Diêu từ trên xuống dưới. Vào phòng, hắn rót một
ly trà, hỏi: “Công tử họ Vân?”
Kế Diêu lắc đầu: “Tại hạ họ Kế, chịu ủy thác của người khác muốn cho lão bá xem hai chữ.”
Ông lão vừa thất vọng lại có chút kinh ngạc, tay nắm chặt ly trà.
Kế Diêu từ trong ngực lấy ra một mảnh giấy đưa cho hắn.
Ông lão vội vàng tiếp nhận, rất lâu, một giọt lệ cuối cùng rơi trên mảnh giấy, nhòe đi hai chữ: Vân Thâm.
- “Lão phu đợi cả đời. Nghĩ rằng vĩnh viễn sẽ không có người đến. Kế công tử chờ chút.” Hắn nghẹn ngào buông mảnh giấy, vào buồng trong.
Tiểu Từ trừng mắt nhìn Kế Diêu, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Kế Diêu mím môi nói: “Một lát trở về ta sẽ nói cho ngươi.”
Ông lão từ trong phòng đem ra một hộp sắt, niên đại dường như đã lâu, loang lổ nhiều vết rỉ rét.
- “Lão phu thực sự rất lo lắng, Đại Yến đã tới U Châu một lần, nếu rơi
vào tay bọn họ, ta có xuống suối vàng cũng không cách nào ăn nói với tổ
tiên. Công tử vẫn là mau nhận lấy đi.”
Kế Diêu tiếp nhận hộp sắt, nghiêm mặt nói: “Được.”
- “Kế công tử có lẽ nên ở lại nơi này một thời gian, trong phủ mặc dù có
chút rách nát, thế nhưng năm đó chính là biệt viện của Trấn Bắc Hầu, có
chuyện gì lão phu cũng có thể giúp đỡ. Người hầu trong phủ công tử cứ
tùy ý phân phó.”
Kế Diêu gật đầu: “Đa tạ, lão bá xưng hô như thế nào?”
- “Lão hủ Vân Trường An, là hậu nhân của Trấn Bắc Hầu tiền triều. Trước
phụ thân đặt tên này là lấy từ câu thơ: “Tây Bắc vọng Trường An, thương
xót phận núi sông”, ông ấy tâm tâm niệm niệm nhất là việc phục quốc,
đáng tiếc cho đến lúc chết, cũng không đợi được hậu nhân của Định Vương. Lão hủ vẫn ở trong biệt viện này, phút chốc đã sáu mươi năm.”
-
“Vân lão bá…” Kế Diêu nhìn chòm râu bạc trắng của Vân Trường An, không
nỡ nói thêm gì nữa. Vân Trường An nếu biết hậu nhân của Định Vương đã
buông bỏ ý định phục quốc, của cải cũng thất lạc trong dân gian, như vậy lão chờ đợi cả đời, chẳng phải như muối bỏ biển sao? Trong lòng hắn
cứng lại, rốt cuộc hiểu được vì sao Vân Cảnh muốn chôn ở cánh rừng sau
hoàng lăng, hắn tuy rằng vì dân chúng suy nghĩ, xem xét thời thế không
muốn tái khởi chiến tranh, nhưng chung quy cũng cảm thấy mệt mỏi đối với sự giao phó của tổ tiên. Kế Diêu không biết Vân Cảnh làm như thế là
đúng hay sai, vì đại nghĩa là đúng hay làm theo di nguyện tổ tiên mới
phải. Kế Diêu yên lặng thở dài một tiếng, nhìn Tiểu Từ, chính là hậu
nhân duy nhất của Định vương.
Tiểu Từ vội vã hận không thể cạy
miệng hắn, nói ra những điều nàng muốn biết. Chỉ là đang ở trước mặt Vân Trường An nên gian khổ kiềm chế lại. Một hồi giậm chân một hồi nghiến
răng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì cấp bách mà đỏ bừng.
Kế Diêu
cười thầm, không phải không muốn nói cho nàng, chẳng qua tính cách nàng
đơn thuần, ngay cả di nương cũng cảm thấy nàng cứ tiếp tục hồ đồ mãi như thế cũng tốt. Biết càng nhiều, đối với nàng càng không có lợi, ngược
lại sẽ khiến nàng không an toàn, di nương ngày đó quyết tuyệt, chính là
muốn bảo vệ nàng.
Kế Diêu cầm hộp sắt, để vào trong ngực. Vân
Trường An dẫn hắn và Tiểu Từ đến sương phòng ở hậu viện, gian phòng sạch sẽ, có phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, đồ dùng trong phòng cũ kỹ
nhưng cũng không làm mất đi xa hoa, tao nhã ảm đạm qua năm tháng bể dâu, có dư vị còn sót lại, giống như yên lặng kể về sự phồn hoa phú quý năm
đó.
- “Đây là phòng ngủ trước đây của lão Hầu gia. Mời Kế công tử nghỉ ở chỗ này. Tiểu Từ cô nương ở tại gian phòng bên cạnh.”
Tiểu Từ cười đáp ứng.
Nhìn Vân Trường An đem gian phòng tốt nhất cho mình ở, lại đem mình xem là
khách quý, mà đối với Tiểu Từ tùy ý. Kế Diêu nhịn không được cười thầm,
thực ra nàng mới là chính chủ, mà bản thân mình, xem như là một viên
quan nhỏ, vì nàng cống hiến sức lực, vì nàng đối phó với phiền phức, còn phải bảo vệ nàng. Có chuyện gì cũng là tự mình ra mặt gánh vác.
Sau khi Vân Trường An rời đi, Tiểu Từ vội vàng hỏi: “Kế Diêu, rốt cuộc sao lại thế này? Trong hòm sắt đó có cái gì?”
Kế Diêu chậm rãi nói: “Quốc họ của tiền triều là Vân, ngươi biết không?”
- “Biết, làm sao vậy?”
- “Phu quân của di nương chính là con cháu hoàng thất tiền triều. Gần
trăm năm trước Triển thị đoạt giang sơn của Vân thị, lập ra triều đại
mới. Định Vương Vân thị lưu lại một di huấn, muốn hậu nhân của Vân thị
phục quốc. Hắn đem của cải phân tán ở khắp nơi, lưu lại một con dấu. Con dấu này rơi vào tay dượng, là lúc người chứng kiến cảnh bách tính an
cư, thiên hạ thái bình, nguyện vọng phục quốc cũng trở nên mờ nhạt.
Người trời sanh tính đạm mạc thích làm việc thiện, đem bảo tàng khắp nơi dần dần lấy ra, trong đó có một phần dùng để tìm lưu quang kiếm phổ,
phần còn lại hoặc cứu tế nạn dân, hoặc quyên cho chùa làm chút việc
thiện, coi như dùng cho dân. Chỉ có một nơi, do vị trí xa xôi, trước khi người qua đời không có cơ hội đi một chuyến, chính là U Châu này. Di
nương phân phó ta tới đây lấy đi, chính là sợ vạn nhất U Châu thất thủ,
của cải sẽ rơi vào tay Đại Yến.”
Tiểu Từ kinh sợ hỏi: “Ngươi nói, là con dấu trong kim tỏa?”
- “Đúng, cũng là chìa khóa.”
Tiểu Từ lấy chiếc vòng cổ ra, Kế Diêu theo lệ cũ dùng sức đập bể đầu mút kim tỏa, từ đó lấy ra con dấu.
Hắn đem con dấu đặt trên chốt mở của hộp sắt, vừa khớp lại, hộp sắt bật mở. Bên trong để một quyển da dê. Kể Diêu mở ra, bên trên chỉ có ba chữ:
Lạc Tuyết tuyền.
Kế Diêu cau mày, mấy chữ này có ý nghĩa gì?
Tiểu Từ sững sờ nhìn con dấu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sư phụ vì sao đem
thứ quý trọng như thế này cho ta mang theo? Người không phải nói đây là
tín vật phụ mẫu lưu lại cho ta sao?”
Kế Diêu do dự một lát, nói: “Di nương là sợ có người biết được thân thế của dượng, cho nên giao cho ngươi bảo quản.”
Tiểu Từ thất vọng khổ sở, nguyên lai kim tỏa không phải là tín vật của cha mẹ, mà là một phần trách nhiệm cùng gánh nặng.
- “Con dấu này mang theo sự tình trọng đại, lại liên quan đến tiền tài.
Ta không nên giữ. Vạn nhất đánh mất thì làm sao bây giờ?” Tiểu Từ rầu rĩ nhìn chiếc vòng cổ, không bao giờ như ngày xưa cứ như vậy tùy ý đeo ở
cổ.
- “Ngươi cứ mang theo, đừng để người khác biết là được.” Kế
Diêu khuyên giải, âm thầm may mắn còn chưa nói sự thật, bằng không chỉ
sợ nàng ăn không ngon, ngày đêm lo nghĩ sầu muộn.
Tiểu Từ không tình nguyện bĩu môi, bỗng nhiên lại cười hì hì nói: “Ta lấy cái này đổi ngọc bội của ngươi được không?”
Kế Diêu trầm mặt xuống: “Không đổi.”
- “Cái này thật sự rất đáng giá nha, chính là một kho của cải đấy.” Nàng
cười càng ngọt, đôi mắt long lanh không che đậy sự thích thú, cố ý trêu
đùa Kế Diêu.
Kế Diêu không hơn một câu, tiếp tục uy hiếp nói: “Hảo hảo mang theo, nếu như đánh mất, xem ta thế nào thu thập ngươi, hừ.”
Tiểu Từ không tình nguyện nhìn chiếc vòng cổ, nghĩ rằng cái cổ của mình thật sự gánh trách nhiệm nặng nề.
- “Ta đi hỏi Vân lão bá xem chỗ nào có Lạc Tuyết tuyền. Ngươi ở chỗ này chờ ta.”
Kế Diêu khóa hộp sắt, đi tìm Vân Trường An.
Vân Trường An sau khi nghe xong gật đầu: “Có, ở trên núi. Những nhà gần đây đều dùng nước từ Lạc Tuyết tuyền chảy xuống, ngay sau hoa viên cũng có
dòng nước này.”
Trong lòng Kế Diêu thả lỏng, xem ra bảo tàng cũng không cất giấu phức tạp như trong tưởng tượng, ngược lại cảm thấy kỳ
quái, chỉ dẫn cũng quá là đơn giản đi, chẳng lẽ không sợ hộp sắt rơi vào tay kẻ khác hay sao?
Hỏi rõ ràng xong, hắn mang theo Tiểu Từ
trực tiếp đi tìm. Hai ngọn núi thấp bé hoang vu, không giống đồi núi
phía Nam đất thiêng nảy sinh hiền tài.
Tiểu Từ ngẩng đầu nhìn hai chóp núi hình tròn, nói: “Kế Diêu, nguyên lai cái này có tên là núi bầu ngực? Đích thực giống bầu ngực của nữ tử.”
Kế Diêu lỗ tai nóng lên, giả bộ không nghe không thấy.
- “Quá khó nhìn, hẳn nên gọi là thổ bao sơn mới đúng, hoặc kêu là bánh màn thầu sơn.”
Tốt xấu cũng có một câu xuôi tai. Kế Diêu có chút đồng ý. Nói nó là núi, thật sự có phần miễn cưỡng.
Lạc Tuyết tuyền cũng cực kỳ dễ tìm, dòng suối dọc theo con đường nhỏ hướng
lên trên, không đến nửa canh giờ liền thấy những phiến đá tiếp theo uông thanh tuyền tích thành một cái hồ sâu. Nước trong hồ sâu thẳm ám tịch,
cũng không có gì khác thường. Gió núi mát lạnh đem hơi nước lướt nhẹ lên áo quần, quả thực có hương vị khinh tuyết nhiễm y.
Kế Diêu cùng
Tiểu Từ một đường đi lên cũng gặp qua vô số sơn tuyền, khẳng định không
có gì khác thường. Chỉ duy ở nơi này trên vách đá có dựng một tấm bia
đá, khắc mấy chữ: Không giặt rửa ở đây.
Tiểu Từ gặp Kế Diêu nhìn
chăm chú mấy chữ kia, nhớ tới hắn thường ở ôn tuyền trên Cẩm Tú sơn tắm
rửa, liền nhỏ giọng nhắc nhở: “Tắm rửa càng không thể. Ngươi không nên
mong hão.”
Kế Diêu nhịn cười quay đầu nhìn nàng, thực sự khâm phục khả năng làm cho người ta phân tâm của nàng.
- “Tiểu Từ, nếu là ngươi, ngươi có giấu bảo tàng ở chỗ này?”
Tiểu Từ cắn môi, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên chân mày
giãn ra, sắc mặt vui vẻ, cười nói: “Ân, ta đem vàng rèn thành tảng đá
thật lớn, ném xuống đáy nước, muốn tìm được cũng phải lòi mắt ra.”
- “Chủ ý này của ngươi xác thực rất đặc biệt.” Kế Diêu rất muốn cười, nhẫn nhịn thực khổ sở.
- “Ngươi len lén đến trong nước sờ sờ, nói không chừng thật như vậy đấy.
Bằng không, Lạc Tuyết tuyền này làm sao giấu được bảo tàng?”
Kế
Diêu nhìn sắc trời, rồi nhìn lại mấy chữ trên bia đá, nói: “Về trước
đã.” Nếu nước suối này có thể uống, ban ngày không thể thiếu người đi
qua, lại viết là không thể rửa, lần sau tới cũng không thể đến gần. Xem
ra, chỉ có ban đêm đến mới có thể tránh khỏi tai mắt của người.
Một đường xuống núi, Kế Diêu nhíu mày suy nghĩ, yên lặng không nói gì. Tiểu Từ nhìn đông nhìn tây, càng ngày càng thấy suy nghĩ của mình rất đúng,
nếu không phải kỹ năng dưới nước không tốt, hận không thể ngay lúc này
lặn xuống để kiểm tra.
Đồng cỏ bát ngát hiện ra trước mắt, ánh tà dương bi hùng.
Kế Diêu ngắm nhìn vùng đất xa xa, nhớ tới Đại Yến nhìn chòng chọc như hổ
đói, sắc mặt trầm xuống, khoanh tay mà đứng. Bầu trời phía Bắc cao lớn
trong xanh làm cho người ta khoáng đạt, trong lòng hắn càn khôn đã định, nếu di nương để hắn chi phối kho tàng, hắn tự nhiên sử dụng nó vào việc có ích, không uổng công dì dượng một phen khổ tâm.
Trở lại Ẩn Lư, Tiểu Từ kinh ngạc biểu tình như ăn phải cơm thiu.
Thư Thư! Hắn vậy mà lại vô cùng thân thiết ngồi bên cạnh Vân Trường An, nụ cười ôn hòa, văn nhã có lễ.
Vân Trường An vẻ mặt thư sướng tựa hồ các nếp nhăn đều mờ đi rất nhiều.
Kế Diêu cũng rất ngạc nhiên. Hắn lạnh nhạt nhìn Thư Thư, không biết hắn vì sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Vân Trường An đứng lên, giới thiệu: “Đây là hai vị khách quý, đường xa mà
đến. Kế công tử cùng Tiểu Từ cô nương, đây là ngoại tôn của ta Vân Thư.”
Thư Thư cười híp mắt vừa chắp tay: “Thật là có duyên, nghìn dặm lại gặp gỡ a.”
Vân Trường An sửng sốt: “Thế nào, các ngươi nhận biết?”
Thư Thư gật đầu: “Ông ngoại, chúng con ở Kinh thành đã từng gặp qua.”
Tiểu Từ ngơ ngác nhìn Thư Thư, rõ thật là oan gia ngõ hẹp, hắn lại là cháu ngoại Vân Trường An?
Vân Trường An vui vẻ nói: “Vân Thư, các con đã nhận biết, vậy thật tốt quá. Lão Hạ, đi chuẩn bị cơm nước, đem mười bộc rượu của ta cũng lấy ra
nữa.”
Vân Thư? Hắn không phải tên là Thư Thư sao? Tiểu Từ đề
phòng đánh giá hắn, không kìm lòng được vươn tay nắm lấy tay Kế Diêu. Kế Diêu cũng nắm chặt tay nàng, bàn tay ấm áp dày rộng, xương cốt mạnh mẽ
hữu lực, làm cho tâm người ta bình tĩnh.
Thư Thư cười hì hì nhìn
hai người, đảo khách thành chủ bắt chuyện: “Thật không nghĩ tới, cư
nhiên ở chỗ này tương ngộ. Nhị vị, làm sao biết ngoại công của ta chứ?”
Kế Diêu đạm nhiên nói: “Lão nhân gia là bạn cũ của dượng ta. Ta chịu sự ủy thác của người, đặc biệt đến bái phỏng.”
Thư Thư cười cười chuyển hướng sang Vân Trường An: “Ông ngoại, thế nào chưa từng nghe người nhắc tới vị cố nhân này?”
- “Con tiểu tử này, từ khi nào chịu an phận nghe ta lải nhải đây?” Vân
Trường An làm như đối với hắn cực kỳ cưng chiều, vẻ mặt đều che giấu
không được vui mừng.
Thức ăn rất nhanh được dọn lên, Vân Trường
An rót rượu, vuốt bộ râu dài, than thở nói: “Ngày hôm nay thực sự là
song hỷ lâm môn. Đến đây, cùng cạn một chén!”
Ông lão hào hứng
kích động, phong thái cử chỉ cùng sự uể oải trong lần gặp đầu tiên thật
sự bất đồng. Kế Diêu âm thầm cảm thán, liếc mắt nhìn Thư Thư, bỗng nhiên ngửa cổ uống cạn ly rượu. Hắn hai mắt híp lại, con ngươi rét lạnh như
rượu quét qua, Thư Thư nhìn qua, thân thiện cười. Kế Diêu cũng cười với
hắn, nhưng trong lòng có suy nghĩ, mâu quang của hắn thâm thúy trầm như
rượu, dưới ánh nến càng có vẻ sâu không lường được.