Ngày đó, sư phụ Tiêu Dung mang theo nàng rời khỏi Cẩm Tú trại, lần đầu tiên
xuất sơn xuống Châu thành. Mười lăm tuổi Tiểu Từ gần mười năm không bước chân ra khỏi Cẩm Tú sơn, cũng chỉ mới gặp qua một thiếu niên là Đông
Sơn a bảo.
Sư phụ mang theo nàng một đường xuyên qua hành lang gấp khúc, hoa viên chạm trổ ngọc thạch, đến chính sảnh Kế phủ.
Hành lang gấp khúc đầy tiếng họa mi hót véo von, đại sảnh truyền tới một thanh âm cay đắng:
– “Luyện công phu giống như nữ nhân sinh hài tử, nếu không đủ mười
tháng mang thai, sẽ vô cùng vất vả, đúng là sinh không ra một tiểu tử
như ngươi! Ngươi nói một chút, có phải đẻ non không biết bao nhiêu lần
đi?”
Cách nói này vừa mới mẻ lại buồn cười, Tiểu Từ nhịn không được liền phì cười.
Trong đại sảnh Kế Diêu quay đầu lại, từ ngoài song cửa nhìn qua, nụ cười của
Tiểu Từ ngưng trệở trên mặt, nguyên lai trên đời còn có một thiếu niên
thanh nhã như vậy, cao lớn như núi, sâu kín như đầm.
Một phòng
bày biện xa hoa ở phía sau hắn dường như mờ nhạt đi, hắn một thân y phục xanh thẫm, giống như gốc cây tu trúc sau cơn mưa, một mình nổi bật.
Nghe thấy động tĩnh, một phụ nhân phong tư yểu điệu từ bên trong đại sảnh đi ra, thấy Tiêu Dung, nàng cười xán lạn:
– “Nguyên lai là biểu tỷ tới, khách quý, khách quý. A! Là nữ nhi xinh đẹp nhà ai vậy?” Tầm mắt nàng dừng ở trên người Tiểu Từ.
Tiêu Dung nhìn thoáng qua Tiểu Từ khẽ cười: “Đây là Tiểu Từ.”
Trong mắt Lâm Phương hiện lên một tia kinh hỉ như bừng tỉnh đại ngộ: “Nguyên
lai là Tiểu Từ! Ta còn tưởng là lần đầu tiên gặp chứ.”
Tiêu Dung cười nhẹ, theo Lâm Phương vào trong.
KếÂn Mặc khuôn mặt tươi cười đón chào: “Biểu tỷ chê cười, A Diêu lại bị mắng rồi.”
Kế Diêu có chút xấu hổ, gọi một tiếng di nương, thi lễ với Tiêu Dung.
Tiêu Dung thấy thân thể Kế Diêu có chút gầy gò, đối với Kế Ân Mặc cười nói:
– “Một thiếu niên đang tuổi lớn lại bị dưỡng thành bộ dạng cây trúc lục thế này. Ngươi không đau lòng? Còn mạnh miệng.”
Kế Ân Mặc sầu nói: “Lúc này đây, nướng bồ câu đưa tin của phương trượng ăn, chính là phạm vào ăn cắp, sát giới, huân giới.”
– “Con là đệ tử tục gia, không coi là phạm giới.” Kế Diêu có chút không phục, thấp giọng cãi lại.
Kế Ân Mặc trừng mắt liếc hắn một cái, đối Tiêu Dung nói: “Các đại môn
phái trừ bỏ Nga Mi, nó đều gây chuyện, bảo ta làm sao chịu đựng nổi.”
Hắn một tay bóp trán, một tay phẩy quạt, khổ não vô cùng.
Lâm Phương không cho là đúng: “Lão gia lo cái gì, đi theo ta luyện công phu là được.”
Kế Ân Mặc khinh thường liếc mắt nhìn nàng: “Phu nhân, nàng trừ bỏ mấy món võ mèo cào, còn có thể làm được cái gì?”
– “Lão gia không nên nói như vậy, một chiêu chế địch là được. Năm đó,
ta cũng chỉ dùng một chiêu bắt lão gia, sinh ra A Diêu đấy thôi.”
Kế Ân Mặc mặt đỏ lên, liền ho khan ba tiếng, hốt hoảng bước ra khỏi chính sảnh.
Tiểu Từ phì cười, lại nhận lấy cái liếc mắt lạnh lùng của Kế Diêu.
Tiểu Từ nhưng lại chưa phát giác, chỉ cảm thấy gia đình này thật đáng yêu,
Kế Ân Mặc nói chuyện khôi hài, Lâm Phương tính tình đơn giản, mà thiếu
niên Kế Diêu kia lại còn già dặn hơn cả phụ mẫu mình, nghĩ đến đó, nàng
nhìn Kế Diêu lại “xì” cười.
Kế Diêu nhíu mày nhìn Tiểu Từ, không rõ di nương vì sao lại thu nhận một đồ đệ không quy củ như vậy.
Lâm Phương đắc ý cười: “Con, đi theo nương là tốt nhất, nương không cần con dậy sớm, cũng không cần con ăn chay.”
Kế Diêu rất muốn lặp lại một chút câu nói của cha hắn vừa rồi. Nhưng hắn
còn băn khoăn đến mặt mũi của nương hắn, uyển chuyển nói:
–
“Việc này, con muốn tiếp thu tinh hoa của các phái, trăm sông đổ về một
biển, tương lai đi khắp thiên hạ hành hiệp trượng nghĩa.”
– “Thế nhưng, Nga Mi không thu nhận đệ tử nam.”
– “Con chưa nói là muốn đi Nga Mi.”
Tiểu Từ lai “xì” cười, nghe sư phụ nói Nga Mi đều là kiều nữ nha, hắn nếu đi, còn không phải là toàn thân hoa đào hôn mê trở về?
Kế Diêu liếc mắt nhìn nàng một cái, trong mắt mơ hồ có ý giận, giống như rõ ràng suy nghĩ trong lòng nàng.
Lâm Phương đưa ngón tay lên đếm: “Võ Đang, Thanh Thành, Không Động, Thiếu
Lâm ngươi đều đi qua. Ai nha, trên giang hồ chỉ còn các phái bàng môn tà đạo.”
– “Nhân sinh thiện ác, võ công không phân chính tà. Mặc
dù luyện võ công chính phái, nhưng nếu dùng chung với tà đạo, cũng là
uổng công.”
Lâm Phương than thở: “Con, ngươi tuổi còn nhỏ mà đã
có nhận thức chính xác, thật không hổ là con của Lâm Phương ta. Ngươi đã muốn như thế, không bằng theo di nương học võ công đi? Dụng độc, khinh
công, nàng đều là cao thủ đệ nhất. Tuy rằng nàng ở trên giang hồ không
có danh tiếng, nhưng nương biết với bản lãnh của nàng chỉ dạy ngươi vẫn
còn dư dả.”
Tiêu Dung cười nói: “Người trong nhà cũng bán?”
– “Chủ ý của nương ngươi không tệ.” Kế Ân Mặc hợp thời xuất hiện, sắc
mặt đã khôi phục như thường. Sự lợi hại của Tiêu Dung hai mươi năm trước hắn đã sớm lĩnh giáo rồi. Khi đó hắn vướng mắc về thân phận, do dự
không biết có nên cưới Lâm Phương hay không, kết quả bị Tiêu Dung thu
thập, liền ngoan ngoãn đem đại kiệu thú Lâm Phương vào cửa.
Kế Diêu âm thầm phát sầu, trước mặt di nương cũng không dám khước từ, có chút lắp bắp:
– “Con cũng không muốn học cái gì mà dụng độc.”
Kế Ân Mặc lên tiếng giảng hòa: “Ăn cơm trước, biểu tỷ đường xa tới chơi,
ta vừa rồi phân phó nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, biểu tỷ, mời!”
Đề tài học nghệ tạm thời dừng lại, Kế Diêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặt mày
dãn ra, Tiều Từ nhìn thoáng qua, cảm thấy hắn so với Đông Sơn a bảo đẹp
hơn một trăm lần, giống như người trong họa.
Ăn cơm xong, Lâm Phương nhiệt tình hiếu khách dặn dò Kế Diêu đưa Tiểu Từ đi dạo.
Tiểu Từ hiển nhiên cầu còn không được, nàng từ lúc tám tuổi bắt đầu có trí
nhớ, chưa từng xuống núi. Đến Định Châu, quả thực phải xem cho đã mắt.
Đi dạo một lúc, Tiểu Từ hứng thú không giảm, Kế Diêu lại phiền muốn chết,
thẳng đến khi Kế Diêu bụng đói kêu vang, Tiểu Từ vẫn mắt sáng như sao.
Kế Diêu cố gắng theo sát, Tiểu Từ như một con chim hỷ thước, bắt gặp đồ
chơi bên đường đều hô to gọi nhỏ, nhận lấy ánh mắt quan sát của mọi
người, làm cho hắn thực không được tự nhiên. Hắn nghiêm mặt, lặng lẽ
theo phía sau trả tiền. Thẳng đến khi Tiểu Từ cầm trong tay không dưới
mười thứ, muốn một đống hoa hô lên đòi nhét trong tay hắn, hắn cắn răng
nói:
– “Ngươi muốn đi dạo tới khi nào?”
Khuôn mặt Tiểu Từ tỏa sáng, thản nhiên cười:
– “Nghe nói chợ đêm ở đây rất náo nhiệt, chúng ta phải xem hết mới quay về chứ?”
Xem hết chợ đêm? Kế Diêu nhìn thoáng qua ánh chiều tà, trước mắt đầy hắc tuyến.
Hắn liếc nhìn một quán trà ven đường, nói: “Chờ tối rồi lại đi dạo.” Hắn
không tiện nói mình mệt mỏi, nói đến cũng lạ, trước kia ở trên núi luyện công, từ sáng đến tối cũng không cảm thấy mệt, như thế nào vừa đi dạo
phố liền cảm thấy trong lòng buồn bực?
Tiểu Từ nghe lời theo hắn vào quán trà, sau khi ngồi xuống, Kế Diêu bắt đầu hối hận.
Mỗi một trà cụ nàng đều muốn hỏi cho rõ ràng, sau đó lại bắt hắn diễn tập
một lần cho nàng xem. Kế Diêu nhẫn nại kể xong, uống hết một chung nước
trà, nói đến miệng khô lưỡi nóng.
Nàng bày những thứ kỳ lạ cổ
quái vừa mua ra ghế, càng không ngừng chui xuống gầm bàn gầm ghế nhặt,
xoay đi xoay lại vài lần như thế, tóc tai có phần lộn xộn, vài sợi tóc
mai rũ xuống bên thái dương, từng sợi phất phơ bên tai, khiến cho dung
nhan nàng vốn thanh lệ thoát tục giờ phút này càng thêm vài phần phong
tình kiều diễm, người lui tới làm như vô tình nhìn qua, nàng lại tùy
tiện khom lưng tập trung tìm kiếm, hồn nhiên không phát giác.
Kế Diêu liếc nhìn nàng, trong lòng không khỏi thở dài.
Tiểu nhị bưng trà bánh đến, Kế Diêu xác thực rất đói bụng, lại nghĩ, như thế này còn muốn chiến đấu đến đêm, đường còn dài, vẫn là trước mắt lấp đầy cái bụng.
Chờ hắn ăn vài miếng bánh tô vân, giương mắt nhìn Tiểu Từ đối diện, phút chốc ngây ngẩn cả người. Miệng nàng dính đầy hạt vừng còn nhìn hắn cười cười.
Kế Diêu không nói gì, đưa cho nàng một cái khăn lụa.
– “Tặng cho ta sao?” Tiểu Từ hớn hở tiếp nhận, khăn lụa trắng noãn, tựa như hắn sạch sẽ trong trẻo. Nàng đặt ở trong lòng, cảm giác ấm áp
truyền tới, trơn trơn mềm mềm. Nàng cảm thấy, Kế Diêu tuy rằng nhìn có
vẻ lạnh lùng, kỳ thật tâm địa cũng tốt lắm, cả đường đi nàng đòi mua cái gì, hắn đều hào phóng đáp ứng.
Kế Diêu nhíu mày chỉ nhìn môi của nàng.
-“Gì vậy?” Đôi mắt của nàng lấp lánh nhìn qua, bên trong hiện lên bóng dáng của hắn.
Kế Diêu bất đắc dĩ, nói thẳng: “Trên miệng ngươi có dính hạt vừng.”
Tiểu Từ giật mình cười, vươn đầu lưỡi đảo quanh một vòng. Kế Diêu hoàn toàn không nói nên lời, khăn tay kia xem như cho nàng.
Hoàng hôn buông xuống, Tiểu Từ liền vội vã kéo tay Kế Diêu ra khỏi quán trà, chạy về hướng chợ đêm.
Dọc đường đi, túi tiền của Kế Diêu dần dần hết, hắn rốt cuộc nhịn không được nữa: “Về thôi, di nương sẽ lo lắng.”
Tiểu Từ lưu luyến đành phải theo Kế Diêu trở về.
Về đến nhà, Tiểu Từ đem những thứ hôm nay mua được sắp xếp trên giường
quan sát một cách cẩn thận, sau đó chọn ra một cái định mang đi làm quà
cho sư phụ.
Đi tới trước cửa phòng sư phụ, đột nhiên nghe thấy
bên trong vang lên thanh âm của Kế Ân Mặc, còn mơ hồ nhắc đến tên của
mình, nàng có chút tò mò, đứng nấp ở ngoài cửa.
– “Sức khỏe của Tiểu Từ như thế nào?”
– “Thân thể của con bé vốn rất yếu, ta đã dạy cho nó chín chiêu thức để tự bảo vệ mình, luyện võ công là không có khả năng, trong người nó cũng không có nội lực.”
Tiểu Từ có chút kỳ quái, nàng đang muốn nghe tiếp, chỉ nghe thấy sư phụ ở trong phòng hô lên một tiếng: “Tiểu Từ!”
Tai nàng có chút nóng, sư phụ công lực thật phi thường, chắc chắn đã nghe thấy tiếng động của nàng.
Nàng đẩy cửa ra, đem đại bao mới mua đặt ở trên bàn, vươn đầu lưỡi nghịch
ngợm cười: “Sư phụ, ta không phải cố ý nghe lén, chỉ là muốn xem sư phụ
có hay không đang nói xấu ta.”
Tiêu Dung chỉ chỉ trên trán nàng: “Tiểu nha đầu, sư phụ có nói xấu ngươi cũng không sai đâu.”
Tiểu Từ cười ha hả rời khỏi phòng.
Ánh trăng trong trẻo như nước, trong không khí thoang thoảng mùi hoa quế,
lượn lờ phiêu tán. Nàng hít một hơi thật sâu, nhớ tới mấy ngày nữa chính là rằm Trung Thu.
Đột nhiên nàng nghe thấy trên nóc nhà có một tiếng vang nhỏ.
Ở trên núi luôn luôn yên tĩnh, nên thính giác của nàng đặc biệt nhạy bén, chỉ thấy trên nóc nhà có một bóng đen cầm trong tay vật thể lạ, chẳng
lẽ là trộm? Nàng phi thân nhảy lên, len lén đi theo sau bóng đen kia,
một lát bóng đen dường như phát giác, dừng bước chân quay đầu nhìn lại.
Nàng chờ chính là giờ khắc này, cổ tay vung lên, một màn sương mờ phun vào mặt hắn.
Đúng là Kế Diêu! Hắn lảo đảo một cái suýt rớt xuống. Tiểu Từ bước nhanh tới đỡ hắn, vội hỏi:
– “Thực xin lỗi, ta tưởng trộm.” Lại thấy trong tay hắn, nguyên lai là một vò rượu hoa quế.
Kế Diêu vốn định ngắm trăng phẩm rượu, xóa tan mệt mỏi, lại không nghĩ một phen nhã hứng của mình bị nàng dùng mê dược đánh lén. Hắn không kịp lên tiếng, trước mắt đã tối sầm trực tiếp ngã xuống, vừa vặn nhào vào trên
người Tiểu Từ, ngón tay buông lỏng, bình rượu một đường lăn xuống,
“loảng xoảng” một mùi hương nồng đậm trong bóng đêm tràn ngập.
Tiểu Từ bị hắn đè xuống, ánh trăng vằng vặc, chiếu vào khuôn mặt của Kế
Diêu. Đầu của hắn vừa vặn đặt trên ngực nàng. Mày kiếm nhíu chặt, mũi
thẳng, hô hấp tựa hồ phun lên mặt nàng. Nàng chưa từng cùng nam nhân
tiếp xúc thân mật như thế này, khuôn mặt tuấn lãng, hơi thở nam tính xa
lạ, làm cho người ta mê muội. Nàng giống như nghe thấy tiếng tim mình
đập thình thịch. Rõ ràng bất quá chỉ một cái chớp mắt, nàng vì sao cảm
thấy thời gian giống như chia thành vô số mảnh nhỏ, từng mảnh từng mảnh
sặc sỡ ở trước mắt lưu động, tựa hồ mỗi một động tác mỗi một nhịp thở
đều có tiếng vang, xác nhận lòng nàng đang nhảy múa.
Thân thể hắn gục ở trên người nàng, nàng cũng không dám lộn xộn, chỉ sợ không cẩn
thận, hai người sẽ giống như bình rượu kia, cứ thế lăn xuống.
Vò
rượu vỡ tan làm kinh động người trong phòng, Tiểu Từ nhìn dưới ánh trăng sư phụ cùng vợ chồng Kế Ân Mặc, xấu hổ thiếu chút nữa hôn mê.
Lâm Phương bắt đầu cười ra tiếng.
Tiêu Dung phi thân lên nóc nhà, nâng Kế Diêu dậy, hỏi: “Sao lại thế này?”
Tiểu Từ ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói:
– “Ta tưởng trộm, cho nên phóng mê dược.”
Lâm Phương ở trong sân ôm cánh tay không nhịn được cười nói: “Hái hoa tặc.”
Tiêu Dung cười cười, ôm Kế Diêu nhảy xuống.
Tiểu Từ vỗ vỗ mặt mình, muốn để bàn tay làm dịu bớt cảm giác nóng bỏng. Mùi rượu phảng phất trong viện dường như làm nàng cảm giác có chút men
say, nàng nhất thời hữu khí vô lực, không thể đứng dậy. Mặt trăng nhô
lên cao, bóng cây sum suê, ánh trăng và sương mù cứ như cảnh trong mơ,
hương rượu hương quế thơm ngào ngạt, nhất thời làm người ta quên hết tất cả.
Nàng ngồi ở trên nóc nhà hoảng hốt. Quần áo phất phơ trong
gió tựa hồ có hơi thở của hắn, thật lâu không tiêu tan, bám chặt không
rời.