Châu Viên Ngọc Ẩn

Chương 14: Chương 14: Tam sinh (ba đời)




Tiểu Từ và Kế Diêu đem ngựa gửi lại khách điếm, đến một tửu lâu gần nhất ăn cơm. Tiểu Từ đã sớm tính đi dạo kinh thành, vì thế sau khi ăn xong gọi tiểu nhị tới cẩn thận hỏi thăm các danh thắng ở kinh thành. Không biết vì sao, cảm thấy rất nóng lòng.

Hai tay nàng nắm chặt, khuôn mặt bừng sáng, hào quang bốn phía: “Kế Diêu, ta muốn đến Tam Sinh tự!”

Quả nhiên! ngón tay bưng trà của Kế Diêu có chút run run. Kỳ thật hắn đã sớm nghe nói ở kinh thành có Tam Sinh tự. Tương truyền, những người yêu nhau tới tự, thành tâm cầu nguyện trước thần phật, sau đó để lại một vật mình yêu thích nhất làm tín vật, có thể cùng người mình yêu gần nhau cả đời. Truyền thuyết này đã có từ trước đây rất lâu, thế gian có bao nhiêu nữ nhân tâm si, hy vọng xa vời có thể đời đời kiếp kiếp. Vì thế Tam Sinh tự vẫn khói hương thịnh vượng.

Hắn nhìn thoáng qua Tiểu Từ, trong lòng thấp thỏm không yên, xem thần sắc nàng thế kia, nhất định phải đi cầu nguyện, không cần phải nghĩ, một nửa tâm nguyện kia hẳn là hắn đi. Hắn một miệng nước trà sặc xuống cổ họng, sắc mặt đỏ bừng.

Tiểu Từ tinh thần phấn chấn, thấy thế vội đưa tay chụp lấy tay hắn.

Kế Diêu chặn lấy tay nàng, lẩm bẩm nói: “Có thể đi nơi khác hay không? Đúng dịp hoa đỗ quyên trên Hương sơn nở, hoặc đi vườn trà phẩm trà?”

– “Không, phải đi Tam Sinh tự!” Tâm trí Tiểu Từ quay về, có nơi tốt như vậy, sao có thể không đi?

Kế Diêu nhìn chằm chằm tiểu nhị, hối hận vừa rồi không lén đưa cho hắn ít bạc. A, hối hận thì đã muộn!

Đến Tam Sinh tự, dòng người đông đúc nối gót nhau lũ lượt. Quả nhiên mùa xuân đã tới rồi.

Trước cửa chùa có một hòa thượng bán tráp, mọi người xếp một hàng dài hào hứng lấy bạc. Tiểu Từ sau khi nghe ngóng, nguyên lai là để làm lễ mở vải phủ tượng phật, cố ý chuẩn bị. Trong tự quả nhiên suy nghĩ chu toàn. Tiểu Từ cũng mua một hộp nhỏ, thích thú bưng ở trong tay, vào tự.

Trên đường, Tiểu Từ sợ hãi nhiều người làm thất lạc, gắt gao lôi kéo ống tay áo Kế Diêu. Phần đông đều là trai thanh gái lịch, uyên ương hồ điệp sóng đôi, chỉ có bọn họ là một đôi “Đồng tính”, lại xinh đẹp tuyệt trần, tất nhiên là mộc tú cùng lâm, đưa tới vô số ánh mắt kinh dị. Có người bên ngoài thầm than, người dân kinh thành quả nhiên rất cởi mở, đoạn tụ cũng không kiêng nể gì tới Tam Sinh tự cầu nguyện.

Vào đại điện, phải xếp hàng mới có thể đến trước thần phật. Nhìn các cặp nam nữ si tình bộ dáng tiều tụy, lại nhìn Tiểu Từ gắt gao nắm chặt tay áo hắn. Kế Diêu cảm thấy chính mình bị ép buộc làm người bị hiềm nghi, hắn trên dưới nhìn lướt qua, muốn tìm sư phó trong đền hỏi một chút, nếu như chỉ có một bên đơn phương hứa nguyện thì có ý nghĩa gì không?

Tiểu Từ nhảy nhót hân hoan đến trước tượng phật, quỳ trên mặt đất cung kính dập đầu ba cái, sau đó chắp tay trước ngực, yên lặng cầu khẩn. Kế Diêu chỉ cảm thấy lỗ tai nóng bừng, nheo mắt.

Chỉ chốc lát, Tiểu Từ mở mắt ra, từ trong cổ áo lấy ra một chiếc vòng cổ, làm bộ muốn thả vào trong tráp, lưu cho phương trượng làm lễ.

Kế Diêu nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt tay nàng, thấp giọng nói: “Không được.”

– “Làm sao vậy? Đây là vật ta thích nhất đó.”

– “Cái kia, thứ này một khắc cũng không được rời khỏi ngươi, di nương đã dặn qua.”

Tiểu Từ buồn bực không vui, nhìn Kế Diêu có một tia thương tâm: “Ngươi có phải có ý định ngăn cản ta hứa nguyện?”

Oan uổng, Kế Diêu thực không có ý định phá hư hứa nguyện của nàng. Chỉ là chiếc vòng cổ nàng rất quan trọng, một khắc cũng không được rời khỏi người.

Phía sau có người thúc giục: “Ngươi xem hai người đoạn tụ kia trước mặt thần phật còn ta ta ngươi ngươi.”

Kế Diêu quýnh lên, vã mồ hôi, vội hỏi: “Ngươi tìm thứ riêng biệt gì đó.”

Tiểu Từ ngẩn người, sờ soạng một lần trên người, lại không có thứ gì khác. Giương mắt nhìn Kế Diêu lấy ra ngọc bội bên hông, đưa tay bỏ vào trong tráp, khóa lại.

Kế Diêu thở phào, kéo nàng ra khỏi đại điện. Thừa dịp nàng đi uống nước, rốt cuộc chạy đến hòa thượng phía trước, vụng trộm hỏi: “Sư phụ, khụ khụ, nếu là nữ tử tự mình hứa nguyện, nam tử không biết tình, có linh nghiệm không?”

– “Nga, chủ yếu là xem tín vật đưa cho ai, tín vật khai quang, tự nhiên sẽ linh nghiệm.”

Sắc mặt Kế Diêu trắng nhợt.

Tiểu Từ bưng một gáo nước đi qua, đưa cho hắn: “Ngươi cùng tiểu sư phụ nói cái gì?”

Kế Diêu nuốt một ngụm nước miếng, liếc mắt nhìn nàng một cái, cảm thấy chính mình bước vào lồng giam. Bất quá như thế nào cũng không thấy nội tâm đau đớn xót xa? Chỉ là có chút sợ hãi nho nhỏ, còn có một cảm giác kỳ diệu không tên.

Hắn trấn định tự nhiên khoát tay, nói: “Không có gì, hỏi một chút khi nào thì tới bắt ngọc bội.”

– “Ta đã hỏi qua, phương trượng bảo ngày mười lăm mỗi tháng khai quang. Chúng ta còn phải chờ thêm mấy ngày, vừa vặn đi thăm những nơi khác.”

Kế Diêu lông mày nhíu chặt, nhớ tới năm đó ở Định châu lần đầu tiên gặp nàng, theo nàng từ đầu đường cho đến cuối phố, từ giữa trưa dạo đến hoàng hôn, tiện thể xem hết chợ đêm.

Hắn một tay đỡ trán, nhìn thoáng qua sắc trời, bắp chân mềm nhũn. Hồi lâu hừ nói: “Ngày mai lại tiếp tục đi dạo sao? Ta hơi mệt.” Hôm nay đánh một trận, tốt xấu gì cũng có chút mệt mỏi, vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày thì hơn.

Tiểu Từ hiểu chuyện, đỡ lấy cánh tay hắn mang theo áy náy, càng thêm ôn nhu điềm đạm: “Ta suy nghĩ không chu toàn, chúng ta về khách điếm nghỉ ngơi đi.”

Kế Diêu cánh tay tê rần, nói một tiếng “Được”, một đôi “đoạn tụ” dưới ánh mắt xem thường của mọi người chạy ra khỏi Tam Sinh tự.

Đi ngang qua hiệu thuốc, Tiểu Từ cố ý ghé vào, lúc trở ra mang theo một gói dược thảo.

Kế Diêu hỏi: “Đây là?”

– “Ai nha, giang hồ hiểm ác, ta làm chút thuốc bột phòng thân.” Tiểu Từ nhỏ giọng nói, kéo Kế Diêu bước đi.

Trở lại khách điếm, nàng đóng cửa phòng lại, ở trong phòng bắt tay làm.

Kế Diêu đợi cho đến khi bụng đói kêu vang cũng không thấy nàng đi ra, kiên nhẫn không nổi, vội đi qua gõ cửa.

Tiểu Từ lên tiếng mời vào. Kế Diêu vừa bước vào, đã bị hù sợ. Trong phòng một mảnh bừa bãi, trên bàn đầy màu sắc sặc sỡ nhìn không ra là thứ gì.

– “Ngươi đang chế thuốc bột?”

– “Đúng vậy, cái này làm cho người ta rơi lệ, cái này khiến người ta ngứa ngáy, còn cái này hại người ta tiêu chảy.”

Tiểu Từ chỉ vào từng thứ trên bàn giới thiệu, rất đắc ý. Kế Diêu nhịn xuống ý nghĩ đả kích nàng, hừ, nếu hữu dụng, thế nào còn bị Thư Thư khống chế?

Tiểu Từ thấy hắn không nói gì, mày nhíu chặt, nói: “Ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì.”

– “Ta cái gì cũng không nghĩ.” Kế Diêu lập tức biện bạch, làm giống như rất vô tội.

– “Hừ, Thư Thư người nọ, có một chiếc quạt rất kỳ quái, có thể hấp thụ thuốc bột. Cho nên ta mới bại ở trong tay hắn.”

– “Thật không?” Kế Diêu gật đầu, pha chút tán thành.

– “Còn có, hắn là tiểu nhân đê tiện bỉ ổi, về sau thấy hắn, ngươi nếu để ý hắn, ta sẽ không để ý ngươi.”

Kế Diêu lập tức đáp: “Ta tự nhiên, sẽ không để ý hắn.”

– “Đi ăn cơm thôi?”

– “Được.”

Hai người kích động đi ra khỏi khách điếm, đến tửu lâu Trầm Hương bên cạnh.

Trầm Hương lâu có một món canh độc nhất vô nhị. Theo sự giới thiệu của tiểu nhị, ăn qua món này, sau đó ăn tiếp món khác liền không cảm thấy mùi vị, ngụ ý, món canh này là cực phẩm.

Tiểu Tử nhìn bát canh không biết vị, nở nụ cười: “Đây không phải là nấm, rau nhút, gạch cua, ngư lặc sao? Ta cũng biết.”

Kế Diêu nhìn nàng một cái. Yên lặng múc cho nàng một chén canh, chặn trước mơ mộng của nàng.

Tiểu Từ một hơi uống hết, khẽ liếm đôi môi anh đào, dõng dạc nói: “Ta có thể mở một tửu lâu như vậy, chắc chắn sẽ phát tài.”

Kế Diêu tiếp tục yên lặng múc cho nàng chén canh, dập tan mộng tưởng của nàng.

Sau khi ăn xong đi ra khỏi tửu lâu, trên đường người đi thưa dần, mặt trăng dần lên cao, bóng đêm ôm trọn lấy cả không gian.

– “Kế Diêu, chúng ta đi mua một vò rượu, lên nóc nhà uống đi.” Tiểu Từ nhìn vầng trăng trên cao, đột nhiên có nhã hứng, nhớ tới một đêm hai năm trước, hồi ức tốt đẹp.

Kế Diêu cũng nhớ đến một đêm hai năm trước, hồi ức không tốt.

Tiểu Từ nói liền làm, đảo mắt chạy về tửu lâu, xách một vò rượu đi ra.

– “Đi!” Nàng vỗ vai Kế Diêu, sử dụng khinh công của vân khởi cửu thức, như lăng ba vi bộ tiên tử, đáng tiếc, trong tay tiên tử có vò rượu, thật sự không mấy hợp cảnh, Kế Diêu có cảm giác chà đạp lên cái đẹp.

Đến một tòa lầu cao nhất, Tiểu Từ không thèm nhìn xung quanh đạp gió bay lên, Kế Diêu nhất thời chần chừ, trừ bỏ nóc nhà nhà mình, nhà người khác hắn thực sự không có hứng thú.

Tiểu Từ từ trên cao nhìn xuống: “Nhanh một chút.”

Kế Diêu bất đắc dĩ, cũng thả người bay lên. Xem ra đây cũng là một gia đình giàu có, đầu mái hiên có hình thần thú, gió đêm thổi tới, chuông gió leng keng.

Trên nóc nhà tầm nhìn trống trải, gió mát mơn man, nàng chọn một nơi thật tốt. Kế Diêu ngồi bên cạnh nàng, hương rượu thoang thoảng, cũng gợi nên hứng thú trong hắn.

Tiểu Từ đột nhiên sửng sốt, nói: “Quên mang theo chén.”

Kế Diêu cười khổ, một cái bình lớn như vậy, đem miệng úp vào thuận tiện rửa sạch mặt.

Tiểu Từ trái phải nhìn quanh, đột nhiên chọt chọt Kế Diêu: “Ngươi xuống phía dưới tìm hai cái chén.”

Kế Diêu liếc nhìn nàng một cái, vì sao là ta. Thế nhưng nhìn thấy khí thế của nàng, giống như tuyên bố ai dám không nghe theo.

Kế Diêu bất đắc dĩ, nhảy xuống nóc nhà, rón ra rón rén ở trong sân dò xét vài vòng. Vào trong phòng bếp cầm lấy cái chén. Sau đó nhảy lên nóc nhà, Tiểu Từ nâng vò rượu lên rót cho hắn một chén, bất mãn nói: “Như thế nào chỉ có một cái?”

– “Lấy thêm, sợ họ báo quan.”

– “Thực sự?” Tiểu Từ sửng sốt, không tin.

Kế Diêu cười thầm, đương nhiên là giả.

Hắn uống một ngụm, đem chén đưa cho Tiểu Từ. Tiểu Từ nhận lấy khẽ chạm môi vào viền chén, nơi hắn vừa rồi chạm qua. Trong lòng ngọt như mật. Ngồi bên cạnh người ở trong lòng, lại có ánh trăng chứng giám. Người ta nói ngày tốt, cảnh đẹp, người có lòng, chuyện vui vì nhân gian tứ nan. Mà lúc này, dường như mọi thứ đều hoàn hảo.

– “Kế Diêu, ngươi biết không, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi cũng cầm một vò rượu ở trên nóc nhà uống, bị ta cho rằng kẻ trộm.” Tiểu Từ vẻ mặt điềm tĩnh, thản nhiên cười khì nhớ lại.

Đúng, hôm nay thật sự mới là kẻ trộm, kẻ trộm bát. Kế Diêu uống một ngụm rượu, cảm thấy xấu hổ, hành hiệp thiên hạ chí lớn còn chưa thành, cuối cùng lại đi trộm một cái bát.

– “Ngươi có biết hay không, khi ngươi bất tỉnh, vừa vặn…” Tiểu Từ ngượng ngùng, đang cắn môi do dự có nên nói hay không, thì nghe truyền đến tiếng đóng cửa. Tiểu Từ vội ngậm miệng im lặng.

Một lát, trong phòng mơ hồ có tiếng người, bên trong yên tĩnh chỉ nghe thấy giọng một nam tử: “Hôm nay, ai ở trên?”

Tiểu Từ cả kinh, ghé vào bên tai Kế Diêu, thấp giọng hỏi: “Ngươi trộm bát bị người ta phát hiện.”

Thân thể Kế Diêu cứng đờ, nghẹn họng.

Một lát, lại có một giọng nữ: “Mau xuống, chịu không nổi.”

Tiểu Từ vội la lên: “Đi mau, bọn họ phát hiện.”

Kế Diêu bất động, cổ họng thông một chút.

Phòng trong lại nói: “Nhẹ chút! Nhanh chút!”

Tiểu Từ nóng nảy, giật giật cánh tay Kế Diêu, phát hiện sắc mặt hắn cực hồng, rượu bất quá mới chỉ uống một ngụm?

Một tiếng hờn dỗi, âm điệu cao hơn rất nhiều: “Ai nha, ngươi chết đi!”

Tiểu Từ giận dữ, đứng lên hô một tiếng: “Ta cũng không đè hư một phiến ngói nhà ngươi, dựa vào cái gì mà mắng chửi người?”

Kế Diêu nghiến răng, kéo cánh tay nàng nhảy xuống.

Buông Tiểu Từ, nàng ngửa đầu không phục, sẵng giọng: “Chúng ta bất quá chỉ lấy của nàng một cái bát, thế mà đã mắng chửi sao?”

Kế Diêu hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn hai má nàng, cũng không phải buồn bực hay say rượu, là có chút choáng váng. Hắn rất nhanh rời ánh mắt, khàn giọng nói: “Trời lạnh, trở về thôi.”

– “Kinh thành thật sự nhiều người xấu.” Tiểu Từ lầu bầu. Lại nói: “Ngươi dùng công phu ngày trước, ở trên ép phá ngói nhà người ta sao?”

Kế Diêu ngửa đầu nhìn trăng, khóe miệng giật giật.

– “Ngươi nói chuyện đi.”

– “Tối nay phong thanh minh nguyệt, về tắm rửa rồi đi ngủ.” Kế Diêu hừ một tiếng, chắp tay rảo bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.