Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 55: Chương 55: Anh chịu không nổi thì phải làm sao bây giờ




Cô biết, anh nói là sự thực.

Một người có yêu mình hay không, chỉ cần cảm nhận được sẽ thấy.

Cô cảm nhận được.

Xe đi thẳng một đường tới nhà cô, thế nhưng cả hai vẫn chưa chịu xuống xe. Những lời nói không có dinh dưỡng cũng chẳng quan tâm nữa, cả hai im lặng ngồi trong xe.

Cuối cùng, cô ngáp một cái, buồn ngủ rồi. Mạnh Cổ mới bảo cô lên nhà đi ngủ.

Thế nhưng cô đi đến cổng chính, anh lại đuổi theo, nói muốn đưa cô lên nhà. Hai kẻ ngốc nắm tay nhau đi thang máy đến nhà cô, cô nghĩ đến cảnh tượng này lại bật cười.

“Em vào nhà đây.” Cô nói.

Mạnh Cổ gật đầu.

“Hôm nay Tư Tư không về nhà, em ở nhà một mình.” Cô nói, thấy biểu cảm của Mạnh Cổ, thấy mình đã lỡ lời, nhanh chóng sửa lại: “Em không có ý gì khác đâu, ý em nói cô ấy không về, em ở nhà một mình.”

Trần Nhược Vũ mặt đỏ lựng cả lên, Mạnh Cổ đứng cười haha.

“Em vào đây.” Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, đáng ghét quá, người này chẳng đáng yêu gì cả.

Cô đưa tay vào trong túi xách tìm chìa khóa, anh ở bên cạnh nhìn chăm chú. Cô tìm nửa ngày không thấy đâu, bèn bực mình.

Cô đưa túi xách cho anh cầm, nhét cả hai tay vào tìm.

“Làm sao vậy?.”

“Em không tìm thấy chìa khóa. Xong rồi, xong rồi, em ném đi đâu rồi?.”

“Đừng nóng, cứ từ từ tìm.” Anh trấn an cô, giúp cô thử tìm chìa khóa trong túi, bên trong là một đống đồ linh tinh nhưng quả thật không có chìa khóa.

“Em nghĩ lại xem, em để ở chỗ nào? Vừa rồi đi ra ngoài có để quên ở đâu không? Lúc ăn cơm? Hay ở công ty.”

“A, hỏng rồi.” Trần Nhược Vũ rốt cuộc nhớ ra điều gì đó: “Hôm nay bạn em hỏi mượn bấm móng tay, em móc chìa khóa vào đó. Cô ấy dùng xong đặt trên bàn cho em, em quên nhét vào túi rồi.”

“Sơ ý quá.” Mạnh Cổ nhíu mày: “Chìa khóa nhà sao có thể để linh tinh được.”

Trần Nhược Vũ cúi thấp đầu, giọng lí nhí giải thích: “Bình thường em rất chú ý mà.” Chỉ có điều tinh thần hôm nay không được tập trung mà thôi.

“Đi thôi.” Mạnh Cổ không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, kéo tay cô đi xuống dưới nhà.

“Muộn thế này rồi, không vào trong công ty được đâu.” Trần Nhược Vũ trong lòng có chút hoảng sợ, làm thế nào bây giờ? Cũng không thể gọi thợ khóa đến được, rất lãng phí tiền.

“À, em gọi điện thoại cho Lam Lam, ngủ nhờ nhà cô ấy một đêm.”

Mạnh Cổ đi phía trước, quay đầu lại: “Em thử gọi xem, cá với em là Doãn Tắc nghe máy.”

Trần Nhược Vũ bĩu môi: “Để anh ấy nghe máy cũng không sao, em không có nhà để về thật mà. Huống hồ em là bạn thân của Lam Lam, anh ấy sẽ thấy ngại mà phải đối xử lễ độ với em.”

“Thế nhưng tên đó không biết xấu hổ là gì đâu, rất vô lễ đối với anh.” Mạnh Cổ giảng đạo: “Bằng từng ấy năm quan hệ bạn bè thân thiết, tên đó tuyệt đối sẽ trả thù lên người anh.”

“Đàn ông con trai, sợ cái gì chứ!” Trần Nhược Vũ tung chiêu ‘chọc gậy bánh xe’: “Bác sĩ Mạnh, em có lòng tin đối với anh, em cá là anh sẽ thắng.”

“Anh để em quấy rầy Cao Ngữ Lam, sau đó Doãn Tắc sẽ tìm anh tính sổ, thà rằng anh để em tới nhà anh, cho bớt gây ra họa.” Mạnh Cổ trong tay còn đang cầm túi xách của Trần Nhược Vũ, anh mở cửa xe cho cô.

“Hả?” Trần Nhược Vũ ngẩn người.

Đến nhà anh?

Qua đêm?

Cô nam quả nữ!

“Trần Nhược Vũ, trong đầu em đang chứa cái gì vậy?”

“Làm sao vậy?.”

“Trên mặt em viết 4 chữ to đùng: “NGỦ CHUNG MỘT GIƯỜNG.”

“Em đâu có.” Trần Nhược Vũ cuống hết cả lên: “Em không có!” Cô không nghĩ như vậy. Tuyệt đối không có! Khẳng định không có!

Sau đó, cô thấy được vẻ mặt tươi cười của Mạnh Cổ, mới biết mình đang bị trêu đùa!

Tên đàn ông xấu xa này, rất không đáng yêu!

Cô mím chặt môi, vô cùng chán nản chui vào trong xe của anh. Cho dù thế nào thì kết cục đã định sẵn, dù sao anh cũng đưa cô về nhà, cho nên khi lên xe, những đề tài liên quan đến việc riêng tư như này, hạn chế đưa ra thảo luận là tốt nhất. Mạnh Cổ cười cười, lái xe rời khỏi khu nhà của cô, sau đó quẳng chiếc túi của cô ra ghế sau, bắt đầu bon bon trên đường.

“Tới nhà của anh, có phòng khách cho em mà.”

“Phòng nhiều, giường nhiều không có nghĩa là an toàn.” Cô cố ý xỏ xiên anh.

Mạnh Cổ nhìn biểu cảm của cô mà chọc cho anh cười nắc nẻ, hỏi lại: “Trần Nhược Vũ, anh đã nói qua với em chưa, anh là một người đàn ông trinh tiết?.” “Ý là anh vẫn còn trong trắng?.” Quá coi thường anh luôn. Đánh chết cô cũng không tin.

“Ý anh là anh không muốn kiểu quan hệ nam nữ vớ vẩn, không có hứng với tình một đêm.”

“Uhm.” Cô thở dài, không muốn nói đến vấn đề như này.

Sau đó, Trần Nhược Vũ bày ra vẻ mặt chán ghét vô cùng.

Mạnh Cổ lại bị chọc cho cười phá lên, anh không nhịn nổi, đưa tay xoa mặt cô: “Nếu từ ‘trong trắng’ này không đủ cho em yên tâm vậy thì anh dùng từ ‘trung trinh’, thế nào?”

“Ý anh là nếu anh bị cưỡng hiếp thì anh sẽ ra sức chống cự để bảo vệ sự trong sạch của mình?” Lần này đến lượt hai mắt Trần Nhược Vũ sáng lên như đèn pha ô tô của anh: “Anh đã từng gặp chuyện như vậy sao?.”

Anh hoàn toàn coi thường câu hỏi này của cô, nói: “Anh là một người có tự chủ hay nói cách khác, anh có thể quay mặt lại với bất kì sự hấp dẫn nào.”

“Cái gì? Hấp dẫn? Ý là em là kẻ hấp dẫn anh hay là sự quyến rũ của một người con gái?” Mặc dù đối với chính bản thân của mình, Trần Nhược Vũ không nghĩ mình hấp dẫn đến nhường đấy, nếu như anh ăn nói khoa trương đến vậy, cô cũng nên xác định lại một chút.

“Là ý anh nói, chúng ta mới bước đầu phát triển. Chưa tiến xa tới bước đấy, cho nên anh sẽ không xuống tay với em.”

“Uhm.” Thực sự anh chẳng đáng yêu chút nào. Những lúc như này còn rèn luyện cái kiểu ăn nói khoa trương đến thế. Nói đúng hơn, anh đang hấp dẫn cô mới đúng.

“Mà sao em lại có phản ứng như này? Là không hài lòng với anh, hay không hài lòng anh không có hứng với tình một đêm với em? Chưa phát triển đến mức đột phá như thế? Hay là vì anh chưa khen em xinh đẹp như hoa, dáng người em rất nóng bỏng. Đúng vậy không?”

“Hừ.” Trần Nhược Vũ quay đầu sang chỗ khác, anh biết rõ nguyên nhân vì sao vậy mà còn đùa bỡn cô.

Mạnh Cổ vừa lái xe vừa nói: “Mấy người con gái các em thật kì lạ! Lúc nói dối thì cũng không vui, nói thật thì lại tức giận.”

“Đàn ông các anh mới kì lạ. Lúc nên nói dối thì không nói dối, lúc không nên nói dối thì lại nói dối.”

“Có lẽ bởi vì đàn ông đôi khi không khống chế được tư duy, chỉ sống thật với bản năng.”

“A?” Anh lại bắt đầu nói đến vấn đề sắc dục rồi sao? Trần Nhược Vũ cảm nhận được mặt mình bắt đầu nóng lên, mấy câu nói rất là sâu sắc. Cô có nên ra điều cảnh cáo anh một chút hay không để cho anh nên nói chuyện có khuôn phép hơn. Liệu có thích hợp không nhỉ?

“Đúng rồi, quay đầu lại đây, anh dạy cho em cách nhận biết các bộ phận trên cơ thể con người.” Mạnh Cổ càng nói khiến sắc mặt Trần Nhược Vũ càng đỏ hơn, cô còn chưa đề cập đến vấn đề nhạy cảm này mà. Nhưng anh lại rất hào hứng với đề tài này, càng lúc càng tỏ ra hào hứng thêm.

“Nếu đúng là em gặp phải tên lưu manh, em có biết nên đánh chỗ nào để cho hắn ngã xuống mà không chết không?”

“Hả?.” Trần Nhược Vũ há hốc mồm, sao đột nhiên lại chuyển sang đánh tên lưu manh?

Mạnh Cổ liếc nhìn cô một cái: “Ngạc nhiên gì chứ? Con gái ở bên ngoài sẽ rất dễ gặp nguy hiểm, nếu biết bảo vệ mình thì sẽ tốt hơn. Chẳng lẽ em nghĩ đến lúc đó em gọi điện cho anh thì năm giây sau anh rơi từ trên trời xuống luôn được chắc?”

Cô đương nhiên đâu có ngu đến thế: “Hét lên, kêu cứu đều nhanh hơn so với việc gọi điện thoại cho anh.”

“Cho nên muốn dạy em một chút. Em phản ứng chậm chạp, gặp chuyện mà không có anh ở bên cạnh thì phải làm sao?” Anh bắt đầu lên mặt giảng bài, cũng bắt đầu nói rằng bệnh viện của anh thường có những ca cấp cứu là bệnh nhân nữ bị đánh đến trọng thương ngay ở trên đường.

Chuyện này cũng rất dễ xảy ra, Trần Nhược Vũ chăm chú lắng nghe. Anh quan tâm tới cô, cô cảm thấy rất vui, khóe miệng Trần Nhược Vũ khẽ cong lên.

Hai người bình an vô sự đến nhà của Mạnh Cổ.

Trên đường, Trần Nhược Vũ còn muốn ghé vào cửa hàng mua quần áo ngủ, đồ dùng vệ sinh cá nhân nhưng vì quá muộn, siêu thị và các cửa hàng tạp hóa đều đóng cửa hết. Các cửa hàng 24/24 thì chỉ bán đồ dùng vệ sinh cá nhân, bàn chải đánh răng, khăn mặt và những thứ linh tinh khác. Mạnh Cổ nói, trong nhà anh có những thứ này mới toanh, không cần phải dừng xe để mua.

Kết quả, Trần Nhược Vũ tay không bắt giặc, đi theo ác bá tiên sinh vào hang ổ của anh.

Có chút ngại, có chút không được tự nhiên.

Chỗ này sờ một chút, chỗ kia nhìn một ít. Tò mò và phấn khích đan xen trong dòng cảm xúc của cô.

“Em rất muốn quan sát phòng này sao?” Mạnh Cổ đứng trước cửa một căn phòng, vẻ mặt mờ ám nói với cô.

“Thèm vào, em không muốn.” Mặt cô đỏ bừng quay sang chỗ khác, sau đó đi vào một căn phòng khác: “Đồ lưu manh. Khuya rồi, em muốn đi ngủ.”

Từ cuối cùng cô nén lại trong cổ họng, vừa nói vừa chạy thì đã phát hiện mình chui vào phòng ngủ của Mạnh Cổ từ lúc nào.

“Em muốn ngủ ở đây sao?.” Giọng Mạnh Cổ trầm xuống, lại còn cười cười nữa. Sau đó, kéo cô vào trong lòng: “Trần Nhược Vũ, em cởi mở như vậy lại còn nhiệt tình nữa. Lỡ may, anh không chịu nổi thì phải làm sao bây giờ?”

Mặt cô đỏ rực như hòn than, lại bị anh bỡn cợt. Tên đàn ông xấu xa! Tên đàn ông đáng chết! Rất đáng ghét!

“Uhm? Em nói đi, anh nên làm gì bây giờ?” Mạnh Cổ kéo dài giọng ra, dùng giọng điệu gợi cảm trầm thấp nhất để nói. Mỗi câu nói đều chứa đầy ẩn ý, hàm súc vô cùng, xem đi, cực kì đáng ghét.

Trần Nhược Vũ nghẹn cả họng, sau đó phản đòn, đánh vào tay anh: “Bây giờ là thời điểm chứng minh sự trong trắng và trung trinh của anh! Bác sĩ Mạnh, trăm ngàn lần anh nên bảo vệ nó.”

“Vậy hai từ kia có ý nghĩa là gì nhỉ?” Ác bá tiên sinh làm nũng. Xong rồi, xong rồi. Trần Nhược Vũ hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, hai từ kia ư, cô nghĩ không ra. Nhưng cơ thể có phản ứng kì lạ thì cô biết rất rõ.

Cần phải tỉnh táo lại!

“Anh, anh lại trêu em. Em sẽ, em sẽ, rất tức giận.” Lắp bắp mãi mới nói tròn được một câu. Đổi lại, Mạnh Cổ cười ha ha.

Cười cái gì mà cười? Anh thực sự, một chút, một chút cũng không đáng yêu.

Trần Nhược Vũ nghiêm mặt lại, rất muốn cắn anh một cái.

Mạnh Cổ thỏa mãn xong, đợi đến khi lương tâm trỗi dậy mới chịu thả cô ra. Anh đưa cho cô một chiếc áo thun dài tay của anh, và một chiếc quần vải ngắn đến đầu gối, để cho cô làm quần áo ngủ. Rồi đưa cô bàn chải và khăn mặt mới, để cô vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.

Trần Nhược Vũ mang theo gương mặt đỏ đi tới phòng khách, thấy anh đưa chăn gối mới, ga trải giường mới. Sau đó anh dẫn tới toilet, dạy cô cách sử dụng nước ấm, đồ dùng thì nên đặt ở đâu, rồi anh ra ngoài.

Trần Nhược Vũ khóa kĩ cửa, một mình ở trong toilet bình tĩnh lại. Cô đứng ở trước gương, ngắm nhìn gương mặt mình, nguyên cả khuôn mặt hồng hào vô cùng. Hai mắt tỏa sáng, đích thực là một người con gái đang hạnh phúc.

Cô nhìn mình trước gương, tự nói với bản thân: “Trần Nhược Vũ, cố lên.”

Cành hoa đào cũng có thể phát triển và nở hoa.

Cô rất vui vẻ.

Mở vòi nước ấm. Trần Nhược Vũ bắt đầu cởi quần áo lót và giặt sạch, để ngày mai có thể mặc lại.

Giặt sạch sẽ xong, cô bắt đầu tắm. Lúc đang xoa xà phòng lên người, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Tóc gáy Trần Nhược Vũ dựng hết cả lên, không thể nào, muộn như vậy rồi, còn ai tới tìm ư?

Trần Nhược Vũ hoảng loạn vô cùng, không dám ló mặt ra ngoài, đứng áp tai ở cửa nghe ngóng động tĩnh.

Cô nghe thấy tiếng Mạnh Cổ đi ra mở cửa, sau đó nghe thấy tiếng bước chân, đó là tiếng của mẹ anh. Trần Nhược Vũ nghe mẹ anh nói cha và mẹ anh mới đi hội họp bạn bè vừa mới về. Có người bạn tặng một hộp trứng gà lớn, nhà cha mẹ anh thì còn nhiều nên định đưa cho Mạnh Cổ, vừa hay đi ngang qua nhà anh, nên liền lên đưa luôn.

Mạnh Cổ trả lời vài câu, mẹ Mạnh còn nói, cha anh còn đang chờ dưới nhà, bà phải đi luôn.

Trần Nhược Vũ ở trong toilet hai tay lạy lộc, cầu mong mẹ anh mau chóng rời đi.

Thế nhưng mẹ Mạnh lại nói: “Mẹ muốn đi toilet.” Nghe giọng nói, hình như mẹ anh đang đi về hướng toilet.

Trần Nhược Vũ trợn ngược cả hai mắt, đáng sợ quá!

Đừng nhé!

Cô bây giờ toàn thân là bọt xà phòng, còn không mặc quần áo! Sao cô có thể gặp người khác được chứ?!

Bước đi mỗi lúc một gần, gần hơn nữa, Trần Nhược Vũ gấp gáp xoay người chạy, rất muốn bị ngã cho đến xây xẩm mặt mày đi, không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra, cầu mong may mắn sẽ đến với cô.

Làm sao bây giờ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.