Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 5: Chương 5: Bạn của tôi về rồi, hiện tôi đang cô đơn




Nói xấu sau lưng bị phát hiện, tình huống này nên giải quyết thế nào?

Trần Nhược Vũ không có kinh nghiệm dàn xếp những tình huống như này. Cô chỉ biết hóa thành tảng băng, cứng đờ đứng đó, sau một hồi đành phải lên tiếng giải thích: “ Lý tiên sinh nói, bác sĩ Mạnh là người thành đạt, rất có tiền đồ.”

“ Người có mắt nhìn như vậy, tôi rất dễ phải lòng.” Mạnh Cổ nhìn Lý Kiện rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta, Trần Nhược Vũ vô cùng hãi hùng.

“ Bạn của tôi về rồi, hiện tôi đang cô đơn.” Mạnh Cổ nhìn Lý Kiện vừa nói vừa cười, cười đến Lý Kiện cảm thấy rợn cả xương sống.

Anh ta trở thành đối tượng của vị bác sĩ này ư? Anh ta không có phước lớn đến vậy.

Lý Kiện nhìn Trần Nhược Vũ, muốn cô nhờ giải vây cho mình.

Trần Nhược Vũ cũng là kẻ có tội, có chết cũng không dám lên tiếng.

Mạnh Cổ nhìn chằm chằm Lý Kiện nở nụ cười ma quỷ, tay còn sờ vào đùi của Lý Kiện: “ Không biết nên xưng hô với Lý tiên sinh như nào?.”

“ Lý ... Lý Kiện.”

“ Kiện Kiện à.” Mạnh Cổ nhấn mạnh chữ cuối làm cho Trần Nhược Vũ rợn cả tóc gáy, còn Kiện Kiện, anh không phải có hứng thú với đồng giới chứ?

Lý Kiện nghe xong nổi cả da gà, không nói nên lời, chỉ nhanh chóng nghĩ cách chạy lấy thân.

Mạnh Cổ cũng không vội vàng bắt người lại, nhẹ nhàng khoát tay lên vai Lý Kiện: “ Anh không cần phải xấu hổ, tôi làm bác sĩ, tương lai tươi sáng hơn.”

Trần Nhược Vũ nhịn không được: “ Bác sĩ Mạnh.”

Vừa mở miệng đã gặp ngay ánh mắt ra điều ‘trừng trị’ của anh, Trần Nhược Vũ co người lại, ngậm chặt lấy miệng.

“ Kiện Kiện à, có phải anh không có kiến thức về vấn đề tình yêu đồng giới, cho nên cảm thấy bỡ ngỡ?.” Đây là ý gì?

Lý Kiện liều mạng lắc đầu. Anh ta không hề hiếu kì, cũng không muốn làm vật thí nghiệm cho vị bác sĩ có tương lai sáng lạn này.

“ Nếu không phải có hứng thú thì nhân phẩm có vấn đề. Nếu không sao lại có thể sau lưng người khác phán đoán lung tung, phỉ báng người khác bằng vẻ mặt đắc ý như này? Người khác đi chung với bạn cùng giới thì liên quan cái rắm gì đến anh! Nhân phẩm không tốt, không sợ cô đơn thì nên ở trong nhà, xem phim tình yêu hay phim đánh đấm gì đó mà giết thời gian, đừng ra ngoài nói xấu bịa đặt về người khác.

Cho dù anh không ra ngoài gieo mầm mống tai họa cho nhân loại, thì ở nhà phải chăm chỉ soi gương vào, nên dọn dẹp sạch sẽ bản thân rồi hãy ra ngoài gặp người khác. Anh xem xem, bộ quần áo anh mặc dính đầy dầu mỡ như này, thật mất mặt. Càng đừng nói đến việc đi xem mắt với người khác, khuôn mặt như này nói là bốn mươi tuổi là còn khiêm tốn, còn muốn đi làm quen với các cô gái trẻ, anh không thấy có lỗi với xã hội sao?.”

Giọng văn lưu loát, âm thanh trầm bổng liền mạch, không cần nói, gương mặt Mạnh Cổ quay ngoắt 180 độ khiến cho Lý Kiện chỉ biết trợn mắt há mồm.

Trần Nhược Vũ cảm thấy nóng rát cả một bên má, những lời nói này giống như một cái tát giáng mạnh xuống mặt cô.

Người bị trừng trị là Lý Kiện, anh ta chỉ biết nhìn Mạnh Cổ lắp bắp: “ Anh ... Anh ...”

Nửa ngày nói cũng không tròn câu, trước mặt Trần Nhược Vũ không giữ được bình tĩnh thẹn quá hóa giận. Nhưng quan trọng, anh ta biết mình không phải đối thủ của bác sĩ Mạnh.

Nhìn thấy đối phương tinh thần sảng khoái, tự tin có thừa, Lý Kiều hệt như đống bùn nhão.

“ Kiện Kiện, anh thấy tôi nói sai sao? Không đúng chỗ nào? Nếu anh có ý kiến, cứ nêu ra, chúng ta có thể từ từ thảo luận, đi sâu vào vấn đề cùng nhau phân tích. Tôi sẽ tiếp anh.”

Vị bác sĩ tràn trề tự tin nào đó lại sờ đùi của Lý Kiện.

Lý Kiện giật nảy mình đứng thẳng người, một câu cũng không dám nói, câu tạm biệt cũng không kịp nói với Trần Nhược Vũ, lòng bàn chân như được tra dầu chạy nhanh ra ngoài cửa.

Trần Nhược Vũ ngơ ngác nhìn theo bóng của Lý Kiện, bản thân hóa đá ngồi tại chỗ, không biết nên làm gì.

Lý Kiện đi rồi, Mạnh Cổ quay sang nhìn Trần Nhược Vũ, lưng cô theo bản năng đông cứng lại, cô biết người kế tiếp anh xử lí chính là cô.

“ Vốn định quay lại là để nói cho cô biết, cuối tuần Doãn Tắc mời cơm, muốn họp mặt bạn bè. Tôi muốn mời cô đi cùng tôi. Nhưng cô lại cùng loại người này ở sau lưng bịa đặt lung tung về tôi, tôi nghĩ cô không nên tới.”

Trần Nhược Vũ ngẩn người, khuôn mặt như đang đặt lên bếp lò nóng hầm hập.

“ Cao Ngữ Lam chắc sẽ gọi điện mời cô, tôi hy vọng cô sẽ từ chối, lý do thì tự mình nghĩ, đừng khiến cho mọi người khó xử.” Giọng nói Mạnh Cổ điềm đạm, nhưng đối với Trần Nhược Vũ, mỗi câu nói của anh đều như đang nghiêm khắc trừng phạt cô.

Anh đang tức giận, cô biết.

Mạnh Cổ nói xong, xoay người rời đi. Trần Nhược Vũ vẫn ngơ ngác ngồi đó, tâm trạng rối bời.

Cô không phải là người như thế, nhưng sao cô lại nói như vậy, còn bị anh tóm gáy dù có giải thích cũng vô ích. Cô ở trong suy nghĩ của anh, là một kẻ chuyên đi nói xấu sau lưng, thật đau đớn.

Trần Nhược Vũ ngây người ngồi một chỗ, bóng dáng lẻ loi giống như du hồn phiêu lãng trên trần thế. Lúc ra về, cô cũng không gọi xe, chỉ cắm đầu đi về phía trước, không biết bản thân đang đi về đâu. Đến khi cảm giác hai đôi chân mỏi nhừ, bất chợt có giọt nước rơi xuống khuôn mặt của cô, ngẩng đầu mới biết hóa ra trời mưa.

Trần Nhược Vũ thở dài, xui xẻo cứ nối đuôi nhau đến với cô. Đang muốn tìm xe để trở về nhà thì trở lại mưa to hơn. Trần Nhược Vũ hai tay ôm lấy đầu, chạy tới cửa hàng tiện lợi gần đó.

Vừa chạy tới dưới mái hiên, đã thấy có người đi từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, một người đàn ông xách theo một cái túi lớn, một tay đẩy cửa một tay nghe điện thoại: “ Mua ... mua ... mua, các anh muốn mua cá mực sợi, thịt bò khô, khoai tây chiên, bia, đậu phộng? ... Cái gì? Muốn mua canh cay? Mấy người cút! Đánh mạt chược thôi sao nhiều yêu cầu thế, có biết bây giờ đang mưa to hay không, mua được gì thì ăn cái đó, đừng có hạch sách quá ...”

Người đàn ông vừa nói chuyện điện thoại vừa quay đầu lại nhìn Trần Nhược Vũ.

Khéo ghê, lại là anh.

Bác sĩ Mạnh Cổ.

Người khắp thế gian này không gặp, gặp ai không gặp, lại gặp ngay anh.

Trần Nhược Vũ thấy lúng túng, lại gặp người quen, giá như cô không nhìn thấy anh thì tốt.

Trong đầu Trần Nhược Vũ nhộn nhạo, cộng thêm biểu tình kinh ngạc của Mạnh Cổ, cô xoay người chạy trốn trong cơn mưa tầm tã. Thà rằng bị mưa dội cho chết chứ không muốn chết vì mất mặt.

Anh sẽ không nghĩ cô theo dõi anh chứ? Anh sẽ không nghĩ có cố tình gây rắc rối cho anh? Anh liệu có biết, anh ở trong lòng cô quan trọng thế nào không?

Trần Nhược Vũ chạy trốn trong mưa, vừa hay có chiếc xe bus chạy tới, không cần biết xe này vì sao lại xuất hiện ở đây, nhanh chóng chui lên xe. Chật vật mãi mới ngồi được xuống ghế.

Ngồi xuống, theo bản năng Trần Nhược Vũ quay đầu tìm kiếm bóng dáng Mạnh Cổ. Anh đứng cạnh chiếc xe oto đỗ ven đường. Trần Nhược Vũ nhận ra chiếc xe này là của anh.

Cô xoay người dựa lưng vào ghế, một người ngồi xe công cộng, một người lái xe riêng, quả nhiên là hai thế giới.

Khoan!

Đây không phải là nguyên nhân khiến cô trở nên bối rối trước mặt anh. Trọng điểm nằm ở chỗ khác, nó nằm ở chỗ anh là người bị nói xấu sau lưng và cô chính là thủ phạm trong mắt anh. Đây mới là hai thế giới.

Cảm giác coi thường lại xuất hiện.

Đây chính là kết quả.

Trần Nhược Vũ ngồi nhầm chuyến xe, phải đón tới ba chuyến xe, vượt mưa gió mới về được tới nhà

Ở nhà, Lương Tư Tư đã chờ từ lâu, cô hưng phấn hỏi người bạn thân kết quả: “ Buổi xem mắt thế nào? Người đàn ông đó có hợp khẩu vị hay không?.”

Trần Nhược Vũ gật đầu.

“ Có ngẫu nhiên gặp ai khác không, khiến trái tim cậu nhảy tưng tưng?.”

Trần Nhược Vũ lại gật đầu, không chỉ nhảy tưng tưng, mà còn thiếu chút nữa nhảy đến chết.

“ Ồ. Mình nói chỉ có chuẩn. Xem xem, trời đang mưa, có phải rất lãng mạn không?.”

Trần Nhược Vũ quay đầu, cả người ướt sũng nước: “ Tư Tư à, ngẫu nhiên gặp lại đâu hẳn là chuyện tốt, đôi khi gặp lại giống như ác mộng.”

Cơn ác mộng này khiến cô tổn thương nặng nề. Cô muốn đi tắm rửa, sau đó lên giường đổi một giấc mơ khác.

Cô nằm mơ thật.

Trong mơ, Mạnh Cổ mặc chiếc áo blouse trắng, dịu dàng nói với cô: “ Xin lỗi, anh không nên nói chuyện về em với nhóm y tá, anh xấu miệng, em tha thứ cho anh được không?.”

Quá kinh khủng! Bác sĩ Mạnh đang xin lỗi cô!

Càng kinh hãi hơn, cô không biết xấu hổ là gì, trưng ra bộ mặt đầy cảm động, nghẹn ngào đáp lại: “ Không sao, em không ngại.”

Không đúng! Không đúng! Ai nói cô không ngại?. Cô sao có thể không để ý chứ, cô bị anh làm cho thương tích đầy mình cơ mà!

Nhưng Mạnh Cổ không nghe được mấy lời hò hét trong lòng của Trần Nhược Vũ, anh tiếp tục dùng giọng dịu dàng nói với cô: “ Nếu không ngại, vậy em cũng nên nói chuyện đó đó với anh?.”

Muốn nói gì? Cô chớp mắt mấy cái, khuôn mặt dần ửng đỏ. Nhanh như vậy đã muốn cô nói, cô yêu anh sao?.”

Chờ một chút, anh biết cô yêu thầm anh?

Chẳng lẽ anh đang muốn cô bày tỏ?

Nói cái rắm, cô cùng anh đoạn tuyệt quan hệ từ đây.

Tự mình giãy dụa trong giấc mơ của mình, Trần Nhược Vũ bắt đầu suy nghĩ miên man. Bỗng nhiên, khuôn mặt Mạnh Cổ trở nên dữ tợn, gào rít với cô: “ Nói cho cô biết, ông đây mà phải đi xin lỗi với cô sao. Cô cùng tên đàn ông xấu xa kia nói ông đây là người đồng tình luyến ái, chẳng phải cô mới là người phải nói hàng trăm lần lời xin lỗi với tôi?

Cô biết ông đây yêu đàn ông từ lúc nào? Bạn gái mà ông đây quen biết trải dài từ cửa bệnh viện cho đến nhà cô cũng còn chưa hết! Cô có muốn mở cuộc phỏng vấn có đúng ông đây yêu đàn ông hay không? Mau mau xin lỗi ông đây! Nếu không đừng hòng ông đây để yên chuyện này!.”

Trần Nhược Vũ trừng mắt, tỉnh.

Má ơi, ác mộng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.