Đêm nay, Trần Nhược Vũ ngủ rất ngon.
Sáng sớm khi đi làm, cô ngồi trên xe bus, nhắn tin cho Mạnh Cổ: “Buổi sáng tốt lành, một ngày mới bắt đầu. Bác sĩ Mạnh cố lên, xin hãy cố gắng cứu sống nhiều người, cố gắng chữa bệnh cho bệnh nhân.”
Tin nhắn được gởi đi nhưng không có hồi âm từ Mạnh Cổ. Trần Nhược Vũ cũng không chấp, nhìn đồng hồ, lúc này Mạnh Cổ hẳn đang đi kiểm tra các phòng bệnh. Cô nghĩ tới anh mặc chiếc áo blouse trắng bỗng mỉm cười.
Thời gian ngồi trên xe hơi chán, cô ngó đầu ra ngoài ngắm nhìn thành phố, trên đường xe cộ qua lại tấp nập. Trần Nhược Vũ thoáng ngây người, cô lấy quyển sổ nhỏ ra, viết vào ngày hôm nay, sau đó viết: “Ác bá tiên sinh nói không miệng quạ nữa, có thay đổi.”
Uhm, cô nhìn nhìn, cảm thấy rất vừa lòng. Trí nhớ tốt đến mấy cũng không bằng việc ghi lại cho rõ ràng, như này sẽ nhớ rất kĩ.
Sau đó, cô lại nhớ tới điều gì đó: “Không nói lời tạm biệt đã cúp điện thoại, không lễ phép ~ không thay đổi.”
Lúc này cô nhận được tin nhắn trả lời của Mạnh Cổ: “Đang định bắt chuyện với anh ư? Tiểu thư!”
Trần Nhược Vũ cười trộm, chưa biết nên trả lời anh thế nào nên cô chưa gởi tin nhắn lại.
Lúc sau, Mạnh Cổ lại gởi đến một tin nhắn nữa: “Muốn hẹn anh sao? Anh không phải là người dễ dàng hẹn được đâu.”
Trần Nhược Vũ bật cười, nghĩ nghĩ một lúc, lại ghi vào quyển sổ nhỏ một dòng: “Tự cao tự đại ~ không thay đổi.”
Nhìn lại lần nữa, cô phải nhớ mãi ngày này.
Cô nghĩ, đúng là muốn hẹn gặp anh, tiếp xúc nhiều hơn nữa mới có thể quan sát được sự thay đổi của anh, hơn nữa cô muốn nói chuyện với anh, trong lúc nói chuyện, cả hai có thể nói về tương lai.
Ngồi trên xe thêm một lúc nữa đã tới trạm cần xuống. Lúc cô xuống xe, lại có tin nhắn gởi tới, đi đến chỗ có ít người cô lấy điện thoại ra xem, là của Mạnh Cổ, anh viết: “Biểu hiện ghê gớm đến thế này ư? Không them nhắn tin lại? Hôm nay chắc em oai lắm nhỉ? Có công việc mới là không them để ý đến người khác?”
Trần Nhược Vũ cười haha, nghĩ nửa ngày sau đó nhắn lại: “Bé con, cần cố gắng hơn nữa.”
Lúc gởi đi, cô cảm thấy hơi hối hận. Cô nên chèn thêm mấy dấu câu vào cho thêm phần nhấn mạnh, nếu không bằng cái miệng quạ và khả năng suy diễn của anh khẳng định anh sẽ nghĩ lệch lạc sang hướng khác.
Nếu anh không cảm nhận được ý trong lời nói của cô, sẽ mất đi độ thú vị của nó.
Aiz aiz, hẳn là cô lại đang suy nghĩ nhiều rồi, hiện tại có bổ sung thêm dấu câu vào cũng chẳng có hiệu quả gì. Trần Nhược Vũ cắn môi, dậm chân vài cái, quá chán, thực sự quá chán.
Mạnh Cổ không trả lời tin nhắn, Trần Nhược Vũ đi tới văn phòng, cô vẫn còn đang suy nghĩ xem nên nói câu gì để chọc ngoáy anh một lúc nhỉ? Ngồi xuống ghế, cô buông túi xách, rót cho mình một cốc nước, mở máy tính, bắt đầu làm việc, di động ở bên cạnh có tiếng chuông báo vang lên.
Cô nhanh tay vồ lấy. Anh viết: “Hôm nay anh được tan làm sớm.”
Trần Nhược Vũ mỉm cười, ừm, hôm nay hẹn là phải rồi. Uhm, hôm nay tạm rời ngày đi chào hàng lại cũng được, Cô thực sự đã lâu rồi chưa gặp đào hoa tiên sinh.
Cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cô suy nghĩ một chút, không nên lộ rõ vẻ phấn khích quá, vì thế cô nhắn lại: “Em cũng vậy.”
Cô nghĩ, trả lời ngắn gọn như vậy cũng có tí vênh mặt nhỉ.
Cả một ngày, tâm trí Trần Nhược Vũ lơ lửng như trên trời, hiệu suất làm việc giảm hẳn. Cô thi thoảng lại lấy di động ra nhìn, Mạnh Cổ không trả lời tin nhắn của cô, cũng không có gọi điện. Nhưng cứ nghĩ đến lát nữa sẽ gặp được anh, cô lại cảm thấy rất vui, có chút sốt ruột, cả chờ mong nữa.
Cô mong ngóng thời gian trôi qua thật nhanh, đến giờ tan tầm.
Cô còn nghĩ có nên về qua nhà thay quần áo không nhỉ?
Cuối cùng, Trần Nhược Vũ hạ quyết tamm không cần phải làm gì hết. Dù sao cô có thay đổi quần áo thì nhan sắc của cô chẳng đẹp hơn là bao. Cô không có vẻ ngoài xinh đẹp như Thích Dao hay y tá Điền.
Cô muốn anh yêu cô không phải vì vẻ đẹp, để anh thích ứng với dung mạo của cô.
Rất nhanh đã tới giờ tan làm. Trần Nhược Vũ đứng ngồi không yên. Cô nói với quản lí rằng có hẹn gặp mặt với khách hàng, muốn được về sớm. Manh theo gương mặt đỏ ửng và tâm trạng hưng phấn ngồi xe bus tới bệnh viện. Nếu Mạnh Cổ tan làm mà nhìn thấy cô đang đứng chờ anh, liệu anh có mừng đến nhảy dựng cả lên không?
Cô muốn nhìn thấy vẻ mặt ấy của anh, cảm thấy tâm trạng phấn chấn hẳn lên.
Trần Nhược Vũ tới bệnh viện, chạy tới khoa ngoại, rồi ngồi chờ ở dưới tần một. Nhìn đồng hồ, chỉ kém hai phút nữa là đến giờ Mạnh Cổ tan làm.
Cô cố gắng hít thở đều đặn trở lại, cũng may thời gian vừa kịp lúc.
Trần Nhược Vũ đợi một lúc, phát hiện vị trí của mình chỉ có thể nhìn về một phía của thang máy, lỡ đâu anh đi thang máy đối diện thì phải làm sao?
Vì thế, cô chuyển vị trí, lần này có thể nhìn thấy cả hai chiếc thang máy lên xuống, nhưng bên trong vẫn không có ai, chờ dài cả cổ.
Trần Nhược Vũ vặn vẹo cổ cho thoải mái, đột nhiên nhìn thấy y tá khá quen mắt khác đi xuống, cô rụt cổ lại, cố gắng hít một hơi thật sâu.
Sảnh chính của bệnh viện có người đi lại rất nhiều, bây giờ là thời gian thay ca, thăm bệnh nhân, bệnh nhân đi xuống đi dạo, người nhà bệnh nhân tới đưa cơm.
Trong thang máy chật ních người.
Từng tốp người đi qua đi lại nhưng Trần Nhược Vũ không thấy bong dáng của Mạnh Cổ đâu. Cô có chút lo lắng, có phải mình đã nhìn sót, bỏ qua anh rồi không. Cô lại ngồi chờ, sau đó nghĩ nên gọi điện thoại cho anh, vừa sờ vào điện thoại thì có tiếng chuông vang lên.
Là Mạnh Cổ.
“Trần Nhược Vũ, em tan làm chưa?”
“Anh tan làm chưa?”
Cả hai lên tiếng cùng một lúc.
“Tan rồi, Em đang ở đâu? Trên đường về nhà sao?” Mạnh Cổ trả lời.
“Anh tan làm rồi sao?” Trần Nhược Vũ không trả lời mà hỏi anh.
“Tan làm?” Mạnh Cổ hơi sửng sốt, sau đó hỏi: “Em ở bệnh viện sao?”
“Không phải, không phải. Em thuận miệng hỏi theo.” Trần Nhược Vũ theo bản năng chối đây đẩy, cô vẫn muốn gây ngạc nhiên cho anh.
“Khi nào em về nhà?” Anh không tiếp tục truy cứu nữa, nhưng nghe qua cũng biết là muốn hẹn gặp cô. Hê, coi như cô cũng có chút thông minh sắc sảo. Trần Nhược Vũ mừng ra mặt.
“Một lát nữa em mới về nhà.” Cô cười trộm, sau đó đứng lên nhìn chằm chằm vào hai bên thang máy. “Anh tan làm thì nhớ về nhà nghỉ ngơi.” Cô cố ý nói như vậy, muốn dọa anh một phen.
“Được, vậy em cũng về nhà nghỉ ngơi sớm.” Anh cũng nói theo cô.
“Vậy bye bye.” Trần Nhược Vũ le lưỡi, vui vẻ cúp điện thoại của anh. Anh sắp xuống tới nơi rồi, cô có chút hưng phấn.
Nhang hai bên thang máy mở cửa đều không có bóng dáng của Mạnh Cổ. Trần Nhược Vũ hơi nghi ngờ, nhíu mày. Anh có ý gì đây? Sao vẫn ở trên đó không xuống?
Đang do dự có nên gọi điện thoại cho anh hay không, Mạnh Cổ lại gọi tới tiếp.
“Có phải em đang ở dưới sảnh bệnh viện đúng không?”
“Hả? ” Bị lòi đuôi rồi? Bị phát hiện rồi? Trần Nhược Vũ nhìn trái nhìn phải: “Anh nhìn thấy em? Anh đang ở đâu đấy? Sao em không nhìn thấy anh?”
“Em ngốc quá vậy.”
“Anh mới ngốc.” Cô không phục, đi loanh quanh một vòng, rốt cuộc hỏi anh: “Anh đang trốn ở đâu?”
“Aiz.” Đầu dây bên kia, Mạnh Cổ thở dài một hơi: “Anh ở dưới nhà em.”
“Hả? ” Trần Nhược Vũ há hốc mồm.
“Em quá ngốc. Vừa rồi hỏi em, sao em lại nói dối là không ở bệnh viện? Nếu anh không cảm thấy có chút gì đó quái lạ gọi điện lại cho em, thì hai chúng ta cứ thế này mà chờ nhau à?”
“Anh đang ở dưới nhà em sao? Mà nói lại, lúc nãy anh cũng có nói đang ở dưới nhà chờ em đâu!”
“Em có hỏi sao?” Mạnh Cổ hình như đang tức giận: “Anh hỏi em chừng nào thì em về nhà, em nói nhăng cuội một lúc, sau đó anh nói em mau mau về nhà, anh nói sai chỗ nào hả?”
“Em chờ anh ở đây thì có chỗ nào không đúng? Rõ ràng lúc em tới còn trước hai phút mới tới giờ tan làm, sao nhanh như vậy mà không thấy tăm hơi anh đâu.”
“Không có việc gì, cho nên anh về sớm.”
“Sao anh lại về sớm chứ? Em cố ý đến trước giờ tan làm tới đây chờ anh, muốn cho anh một ngạc nhiên.”
“Anh cũng vậy!” Đây là giọng nói của Mạnh Cổ ư? Có sức thuyết phục quá, Trần Nhược Vũ mặt hơi ửng đỏ.
Anh cũng chờ cô! Cô cảm thấy rất vui.
“Vậy.” Hai bên đều bỏ lỡ, nên làm sao bây giờ?
“Cái gì cái gì chứ, ngu chết đi được, em đứng đó chờ anh! Không được chạy lung tung!” Mạnh Cổ the thé trong điện thoại rồi cúp máy.
Trần Nhược Vũ cất điện thoại vào túi, cô bật cười, rất vui, cho dù bị mắng cũng rất vui.
Tuy rằng cô biết, Mạnh Cổ phải một lúc nữa mới đến nơi nhưng cô vẫn chạy thật chậm ra tới cổng chính của bệnh viện. Lúc này là giờ tan tầm, trên đường dòng xe lưu thông đông đúc, cô đứng ở trên vỉa hè đếm xe. Nghĩ lại, anh phải một lúc nữa mới tới nơi.
Thế nhưng cô không vội, bởi tâm trạng của cô đang rất bay bổng. Vì thế, cô bắt đầu hát.
“Nếu không vì yêu anh, em sao có thể ở đây chờ anh.
Đợi nửa ngày không thấy anh, nhớ anh, nhớ anh, muốn gặp anh.
Nếu không vì yêu anh, em sao có thể tan làm đã chạy vội tới đón anh.
Dòng xe trên đường đang chen chúc nhau, nhớ anh, nhớ anh, muốn gặp anh.
Yêu là giày vò, là lỗi lầm, là tức giận.
Anh lái xe đừng vội, trong lòng nhớ đến anh.”
Cô sửa loạn xị lời bài hát “Tình Yêu” của Mạc Văn Úy ra hát. Cô hát chẳng ra thể thống gì cả. Nhưng cô hát một lần rồi lại hát lại lần nữa, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình cũng rất tài hoa, rất tự mãn với bản thân.
Đây là ca khúc dành cho Mạnh Cổ! Cô thay Mạnh Cổ chế bài hát tình yêu!
Nghĩ đến điều này, cô vội vàng lấy ra quyển sổ nhỏ, ghi lời bài hát lại, cô quyết định sẽ dạy Mạnh Cổ bài hát này, bắt anh hát phiên bản này cho cô, coi như là thành ý của anh đối với cô.
Cô nhìn lại lời bài hát một lượt, sau đó hát lại một lần nữa, cố gắng gieo vần thuận miệng và phù hợp với Mạnh Cổ, quả thực cũng rất hay, cô vui vẻ mỉm cười một cái, nghe được tiếng còi ô tô.
Ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay là Mạnh Cổ.
Trần Nhược Vũ vui mừng chạy vội tới, mở cửa xe nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, động tác nhanh nhạy thanh thoát, hành văn liền mạch lưu loát, động tác trơn tru như mây bay nước chảy, tóm lại là rất sinh động.
Mạnh Cổ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô: “Có chuyện gì sao?”
“Chuyện tốt.”
“Sao anh không hề dự cảm thế nhỉ?”
“Ai biết được. ” Trần Nhược Vũ nhún nhún vai.
Mạnh Cổ trừng mắt nhìn có, nhìn đã mắt rồi hỏi: “Muốn ăn gì.”
“Nếu có thể thì đưa em tới chỗ có thể ăn no sầu riêng, như vậy em cảm thấy rất hạnh phúc!”
Mạnh Cố không nói lời nào, nhìn cô bằng ánh mắt: “Em muốn như thế nào!”
Trần Nhược Vũ lắc lắc đầu, thay đổi lời đề nghị khác: “Vậy anh đưa em tới quán mì có măng tươi và rượu sake đi.”
Cô nghĩ, đó là nơi cô và anh bắt đầu nảy sinh quan hệ yêu đương, nơi đã có bước chuyển biến đột phá trong mối quan hệ. Cũng là nơi lần đầu tiên hai người thoải mái trò chuyện, nói về chuyện xưa. Cho nên, hôm nay là lần đầu tiên chính thức hẹn hò, nên tới lại nơi đó mới đúng.
Hơn nữa, trọng điểm là cô muốn uống chút rượu sake, tăng thêm can đảm để dạy anh bản tình ca “Anh muốn gặp gỡ Trần Nhược Vũ.”