Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 10: Chương 10: Cô ngồi nhìn, tôi ăn!




Trần Nhược Vũ mất tích!

Chuyện này, sau khi Cao Ngữ Lam tìm được tung tích cô, mới nói cho cô biết mình bị thông báo là mất tích.

Thì ra ở quê nhà, cô ả Tề Na đã thêm mắm thêm muối vào câu chuyện của cô, rồi khua chiêng múa trống cho cả thiên hạ cùng biết.

Câu chuyện kể rằng, cô là nhân viên bảo hiểm hạng quèn, suốt ngày phải khúm núm trước người khác, nói chuyện phải nhìn sắc mặt của đối phương. Sau khi tin này lọt tới tai cha mẹ cô, khiến hai người vô cùng hoảng hốt, liền gọi điện cho cô, nhưng kết quả là mấy ngày liền điện thoại cô đều không liên lạc được. Vì thế, cha mẹ cô càng sợ hãi.

Hai ông bà tìm không được con gái, đành phải xin sự giúp đỡ từ bạn bè của cô. Vì thế, sau khi nghĩ đủ các biện pháp, cuối cùng đã tìm tới Cao Ngữ Lam, sau khi hỏi được số điện thoại từ ông bà Cao, mới tìm được Cao Ngữ Lam. Cha mẹ Trần Nhược Vũ hy vọng, người bạn này sẽ tìm được cô.

Cao Ngữ Lam nghe xong cũng không khỏi ngạc nhiên, một thời gian không gặp, sao Trần Nhược Vũ lại có thể mất tích. Vì thế, Doãn Tắc, Lôi Phong còn cả Mạnh Cổ cũng bị làm cho hoảng hồn. Mọi người đổ xô đi tìm Trần Nhược Vũ, rốt cuộc cũng tìm được tới bệnh viện mà Trần Nhược Vũ đang điều trị.

“ Mình mới đổi số điện thoại, chưa kịp thông báo cho mọi người.” Trần Nhược Vũ có phần chột dạ.

Thực tế là việc đổi số điện thoại này cô đã kéo dài nhiều lần, tới lần cuối cùng mới hạ quyết tâm. Nhưng vì đặc thù công việc nên không thể không có di động, nếu không có di động sao có thể liên lạc được với khách hàng.

Cô sao có thể nói rằng mình bị mắc chứng bệnh sợ tiếng chuông điện thoại, không dám động tới điện thoại. Định thông suốt được mọi chuyện, rồi sốc lại tinh thần chuẩn bị quay lại với công việc. Nhưng ai ngờ được, khi đang ở cửa hàng bán sim điện thoại, căn bệnh viêm dạ dày tự nhiên ập tới, khiến cô ngất ngay tại chỗ.

Trần Nhược Vũ có phần ngại ngùng, tuy rằng biết mình rất vô trách nhiệm khi không liên lạc với mọi người, càng không nghĩ tới việc mất liên lạc lại xảy ra chuyện lớn như thế này.

Chuyện bé xé ra to, còn lôi kéo cả Mạnh Cổ vào chuyện này, khiến cho cô thấy mất tự nhiên.

Hay rồi, cô lại tiếp tục thụt lùi một bậc trong lòng anh.

Thiếu suy nghĩ, gây rối, ngây thơ, bất hiếu, đần độn ... Aiz!

Sắc mặt Mạnh Cổ vô cùng xấu, nhưng ở trước mặt Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc anh không hề lên tiếng, cũng không nói những câu khó nghe với cô, chủ động đi tìm bác sĩ điều trị Trần Nhược Vũ hàn huyên tán gẫu, trở về thì anh lạnh lùng tuyên bố dõng dạc: Trần Nhược Vũ có thể xuất viện!

“ Hả? Hôm nay tôi hỏi, bác sĩ bảo ngày mai tôi mới xuất viện được.”

“ Cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?.”

“ Đương nhiên là anh.” Trần Nhược Vũ bĩu môi, tuy rằng không cam lòng, nhưng cô là người gây ra chuyện, không dám đổ thêm dầu vào lửa.

“ Bác sĩ cùng với bác sĩ điều trị vừa có trao đổi về vấn đề chuyên môn, kết luận rằng nếu cô còn tiếp tục nằm viện chỉ làm giàu cho bệnh viện, cho nên hôm nay cô có thể xuất viện, cô có muốn xuất viện hay không?.”

“ Muốn, muốn.” Đương nhiên muốn rồi, muốn đến có thể lệ rơi hai hàng, có thể tiết kiệm được đồng nào tốt đồng ấy.

Vì thế, Trần Nhược Vũ xuất viện.

Mạnh Cổ lái xe, đưa Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc trở về trước, sau đó mới tới lượt Trần Nhược Vũ.

Hành động này của bác sĩ Mạnh khiến cô vô cùng khẩn trương nhưng cô không dám đề nghị rằng đưa mình về đầu tiên. Bạn bè cô đã bôn ba ngày đêm để tìm ra tung tích cô, lo lắng cũng không ít, áy náy còn chẳng hết sao cô nỡ lên tiếng đòi hỏi, cho nên dọc đường trở về nhà, cô chỉ im lặng ngồi trên xe, nửa câu cũng không dám hé răng.

May mắn, trên đường trở về Cao Ngữ Lam vẫn nói chuyện với cô, hai người con gái hứa hẹn đủ chuyện xa vời cho tương lai, cùng nhau quyết chí tự lập tự cường. Doãn Tắc ở bên cạnh bày tỏ quan điểm không đồng tình, nhiệt tình kháng nghị rằng Cao Ngữ Lam tuyệt đối không thể xem thường hắn.

Cặp vợ chồng son này cùng nhau mở miệng, liếc mắt đưa tình, khiến Trần Nhược Vũ cười thầm. Buồn cười thì buồn cười, chớp mắt cái đã bắt được ánh mắt của Mạnh Cổ, cô theo bản năng rụt cổ lại.

Mạnh Cổ vẫn im lặng không hề tỏ ra bất kì thái độ nào, nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác. Nhưng cũng đủ để làm cho nhịp tim của Trần Nhược Vũ vẫn nhảy tưng tưng.

Mạnh Cổ đưa cặp vợ chồng son nào đó về tới nhà, đỗ ở đó không lái xe đi luôn. Trần Nhược Vũ định hỏi anh đang chờ ai, nghĩ thế nào lại thôi, cùng anh chờ vậy.

Đợi đến nửa ngày, Mạnh Cổ bỗng nhiên mở miệng: “ Ngồi lên ghế lái phụ! Cô định biến tôi thành lái xe của cô sao?.”

Trần Nhược Vũ bừng tỉnh, mặt dần đỏ lên, cuống quít mở cửa xe ngồi lên ghế lái phụ.

Ngồi vững, đợi một lúc lâu cũng không thấy đại gia Mạnh Cổ nổ máy.

Trần Nhược Vũ thấp thỏm không yên, liếc trộm anh một cái. Vừa nâng mắt lên nhìn anh thì đã thấy ánh mắt của vị bác sĩ nào đó đang mở lớn nhìn chằm chằm cô: “ Không thắt dây an toàn?.”

“ À à.” Nhanh tay cài dây an toàn.

Nhưng Mạnh Cổ vẫn không nổ máy, anh lấy ra một chiếc di động đưa cho Trần Nhược Vũ.

Trần Nhược Vũ mơ màng nhìn anh, nhận cũng không phải, không nhận cũng không được, cuối cùng ngập ngừng nói: “ Tôi có di động.”

Mạnh Cổ liếc nhìn cô một cái: “ Tôi nói cho cô di động sao?.”

Trần Nhược Vũ lại đỏ mặt, nói: “ Di động của bác sĩ Mạnh thật thời trang.” Đưa cho cô di động không nói lấy một lời, có ma mới biết anh định làm cái gì. Đành xu nịnh vài câu cho hạ nhiệt, xin đừng khách sáo.

“ Cảm ơn.” Mạnh Cổ tức giận: “ Vậy hãy lưu số điện thoại mới của cô vào chiếc di động thời trang này.”

“ Tôi sẽ không mất tích nữa.”

“ Được rồi, việc không mất tích với chuyện cho tôi số điện thoại không có gì là mâu thuẫn.” Anh đặt điện thoại lên chân cô.

Trần Nhược Vũ cắn môi, cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc di động thời trang kia, hơn nửa ngày mới dám thừa nhận: “ Số di động mới tôi còn chưa kịp đi đăng kí.”

“ Rốt cuộc đầu cô chứa cái gì?.” Thái độ hung hăng của anh khiến Trần Nhược Vũ cảm thấy bất mãn.

“ Chứa não.”

Mạnh Cổ liếc nhìn cô một cái: “ Còn tỏ ra hiểu biết?.”

“ Cũng biết một chút.”

“ Cô xử sự có suy nghĩ là được rồi.” Mạnh Cổ khởi động xe, lao nhanh như bay trên đường.

Trần Nhược Vũ cắn chặt môi, nhịn cục tức này xuống không dám cãi lại. Phải biết nhẫn nại, chịu đựng thì cuộc sống mới có hy vọng.

Mạnh Cổ lại liếc nhìn cô một cái, cô khao khát mình có thể đấu mắt lại với anh. Nhịn xuống, chịu đựng.

Mạnh Cổ lái xe tới cửa hàng làm sim thẻ, cô trợn tròn mắt, thì ra không phải cứ chịu đựng là xong mọi chuyện.

Đỗ xe xong, anh mở cửa xe nói: “ Xuống đi, đi vào làm lại sim điện thoại. Đừng có lấy cớ, xuống xe.”

Cô xuống xe, nhưng anh vẫn còn định giảng đạo.

“ Cắt đứt liên lạc với bạn bè, cô còn dám mất luôn liên lạc với người nhà, cô có nghĩ tới cha mẹ mình không? Muốn chạy trốn hay né tránh ai đó, chỉ cần vứt bỏ điện thoại là xong sao? Cô lớn như vậy, không phải là đứa trẻ, rốt cuộc cô có suy nghĩ không? Chuyện ngây thơ như vậy cũng làm được. Không chỉ khiến người nhà lo lắng, mà còn có bạn bè cô nữa, cô làm cho mọi người sợ tới mức gà bay chó sủa, cô mới thấy hài lòng?.”

“ Chính là vì áy náy nên mới đứng ở đây để cho anh mắng, nếu không tôi đã sớm bỏ chạy rồi.” Giọng nói của Trần Nhược Vũ khe khẽ, không dám nói lớn tiếng.

“ Cô nói cái gì?.”

“ Không nói gì cả.”

“ Trần Nhược Vũ!.”

“ Tôi nói, bác sĩ Mạnh Cổ là người tốt, lương y như từ mẫu, hiện tại tôi đã hiểu được rồi.” Mới có gần ba mươi tuổi, còn định làm cha mẹ cô chắc, lải nhải suốt ngày, không để người khác được yên thân.

Trần Nhược Vũ không dám ngẩng đầu, nhưng trên đỉnh đầu có thể cảm nhận được Mạnh Cổ đang nhìn thẳng vào cô. Chờ anh nhìn chán rồi, cô mới bước vào cửa hàng làm sim thẻ.

Trần Nhược Vũ đứng ở trước quầy giao dịch, nghe Mạnh Cổ nói chuyện với nhân viên dịch vụ muốn làm sim mới cho cô, Trần Nhược Vũ không lên tiếng, cô lấy ví tiền ra, dùng khuôn mặt tươi cười nhìn cô nhân viên dịch vụ, nhìn bên trong ví chỉ còn 21 tệ 5 xu.

Nhân viên dịch vụ sắc mặt đông cứng lại, theo bản năng nhìn về phía Mạnh Cổ. Anh cũng không lên tiếng, quay sang nhìn sắc mặt Trần Nhược Vũ, rồi lấy ra chiếc thẻ tín dụng.

“ Cô nợ tiền tôi.” Mạnh Cổ tuyên bố. Trần Nhược Vũ không biết nên phản ứng thế nào, vì thế cũng không phản ứng.

Số máy mới rốt cuộc cũng làm xong, bác sĩ Mạnh Cổ ngay lập tức lưu vào chiếc điện thoại thời trang kia, sau đó áp tải cô lên xe.

“ Về nhà, nhớ gọi điện cho gia đình, biết chưa?.”

“ Uhm.” Trần Nhược Vũ sầu bi thảm thiết.

Không biết cú điện thoại này nên gọi như thế nào, mọi người trong nhà sẽ có phản ứng ra sao, nghĩ thôi da đầu cô lại run rẩy không ngừng.

“ Ngày mai, cô mời tôi ăn cơm, sáu giờ tôi tan sở.”

Sầu khổ biến thành hãi hùng.

“ Sao? Không muốn? Cô nghĩ lại xem, cô trốn khỏi bệnh viện, khiến tôi phải giúp cô thu dọn hậu quả, tôi làm bác sĩ lâu như vậy chưa có bệnh nhân nào dám trốn, mặt mũi của tôi đều bị cô bôi nhọ. Còn nói là bạn bè, bạn bè kiểu này sao?

Sau đó, cô lại không nhận điện thoại của tôi, khiến tôi phải suy nghĩ không biết cô chết ở trên đường nào rồi. Lại tiếp đến, cô mất tích, tôi cũng phải bỏ công đi tìm kiếm cô. Cô thử tính xem, cô nợ tôi bao nhiêu ân tình? Bảo cô mời tôi ăn cơm, cô cảm thấy oan ức?.”

Trần Nhược Vũ nào dám nói oan ức, vì thế cô nói:” Bác sĩ Mạnh, tôi đã lâm vào đường cùng rồi.”

“ Vì sao?.”

“Hai lần nhập viện tốn không ít tiền. Hơn nữa, hai tháng nay vì chuyện của khách hàng, tôi không bán được gói bảo hiểm nào mới, thiếu chút nữa ngay cả lương cơ bản cũng không có. Tôi cũng không có tiền gởi ngân hàng.

Tôi bây giờ còn thiếu tiền người khác, thật sự là tôi không có tiền. Ngay cả bữa tối nay, cũng chỉ biết gặm mì ăn liền trừ bữa, tôi không có tiền. Hơn nữa, tôi mới đổi số điện thoại, còn phải lo liên hệ lại với khách hàng, sẽ tốn không ít thời gian.”

“ Cùng đường đúng không? Công việc bận rộn đúng không? Tất cả là do cô tự mình gây ra, không đáng thương hại!”

Trần Nhược Vũ thở dài, cố gắng cùng anh thương lượng: “ Nếu không, chờ tôi có tiền, tôi sẽ mời bác sĩ Mạnh ăn tới no căng bụng thì thôi.”

“ Chờ đến khi cô có tiền? Chuyện như thế có thể xảy ra sao, trên đời này còn có hy vọng sao?.”

“ Tôi ...” Trần Nhược Vũ trợn tròn mắt.

Chịu đựng, chịu đựng.

“ Ngày mai, sáu giờ, cô ở nhà chờ, tôi tới đón cô.”

“ Tôi đang bị viêm dạ dày, có những món phải ăn kiêng, để lần khác đi.”

“ Cô ngồi nhìn, tôi ăn, dạ dày cô không tốt nên ăn ít thôi.”

Nghe xem, anh có thể quá đáng hơn nữa không?

“ Về thời gian đi ăn ấy, sáu giờ là thời điểm tan tầm, sẽ rất dễ kẹt xe. Bác sĩ Mạnh không tiện qua chỗ tôi đâu, chúng ta nên chuyển sang cuối tuần, hẹn lại đi.”

“ Tôi lái xe sẽ tới bất tiện? Nhìn không ra cô lại quan tâm tới tôi như vậy. Thôi được rồi, đổi lại cô đến đón tôi, cô nên đi sớm một chút, sáu giờ tới văn phòng bệnh viện chờ tôi.”

Giết cô đi, à không, giết chết tên bác sĩ kia đi.

Loại người nào thế này!

Vẻ mặt Trần Nhược Vũ đầy bi ai. Vậy phải làm sao bây giờ? Bữa cơm này sao nuốt nổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.